C20. Học Thành.
Tối đến, trong phòng ngủ lộ thiên trên tầng sáu.
Lương Thẩm Hàm mặc tạm lớp áo ngoài màu đen của Trần U (y phục cổ trang có nhiều lớp), vì hai thứ hung khí kia quá lớn nên nàng chỉ có thể buộc tạm phần dây ở chỗ eo để cố định.
Nằm dựa vào ngực hắn, hướng mắt nhìn về bầu trời đầy sao thật đẹp kia, cảm giác những cơn gió nhẹ thổi qua lớn rèm mỏng, nàng thì thào hỏi:
"Công tử, nô gia…đang mơ sao?"
Bụng đã no vì ăn thịt nướng, cả người sạch sẽ, tràn đầy năng lượng sau khi tắm nước nóng, nằm trên chiếc giường êm ái, cảm nhận hơi ấm lẫn nhịp đập của nam nhân bên cạnh, nàng vẫn không thể tin tưởng đây là sự thật.
Trần U bóp nhẹ sơn phong to lớn, cười nói:
"Nếu nàng vẫn chưa thể tin được, vậy thì, làm thêm một hiệp?'
Lương Thẩm Hàm chậm rãi gật gật đầu. Hắn liền xoay người nằm đè lên nàng, chiếm lấy đôi môi đỏ mọng kia. Nàng cũng vòng tay qua ôm lấy lưng hắn, hai chân trắng dài quắp qua eo, toàn thân thả lỏng để cảm nhận lấy tất cả mọi thứ, chứng minh rằng bản thân không phải đang mơ.
Sau một hiệp nhẹ nhàng, nàng nằm đè lên người hắn để nghỉ ngơi, sức nặng của cặp hung khí thật lớn, làm Trần U cảm nhận lồng ngực hắn như muốn bị nó ‘đè nát’, thế là hắn phải dùng hai tay để ‘đỡ’ lấy.
"Công tử, sau người….lại chọn nô gia?"
Nàng hướng đôi mắt tò mò nhìn vào đôi mắt đẹp của hắn. Bởi, nàng thật không hiểu, trong bữa tiệc có cơ số nữ tử đẹp hơn nàng, thân phận cao hơn nàng, cớ sao, hắn lại chọn nàng?
Trần U cũng thật thà:
"Thứ nhất, ta chưa từng thấy ai có hai cái bánh bao to như nàng. Thứ hai, trong mắt ta, nàng cũng là đại mỹ nữ. Thứ ba, quan trọng nhất, ta chọn nàng vì nàng là người bình thường, xuất thân thấp, thế lực phía sau bé."
"Nàng đi dự tiệc thì chắc đã biết cái vòng quan hệ, lợi ích. Chọn nàng, cùng với nàng, ta sẽ không bị quá nhiều rắc rối lợi ích, quan hệ quấn thân. Cũng như, dễ dàng giữ nàng ở bên cạnh hơn."
Lương Thẩm Hàm nghe thì nở nụ cười giễu, không phải giễu Trần U mà là giễu cuộc đời, giễu chính bản thân. Bởi những thứ mà nàng nghĩ là, cho là ‘không bằng người’ ấy, không ngờ lại có một ngày giúp nàng ‘hơn người', trở thành lý do để công tử chọn nàng chứ không phải ai khác.
Câu trả lời, nàng đã có rồi, kết hợp với sự ‘mệt mỏi’ của ngày hôm nay, sau vài cái chớp mắt thì nàng đã chìm vào giấc ngủ, thở từng hơi đều đều.
Trần U nhẹ nhàng phủ chăn lên người nàng, đưa tay ôm lấy vòng eo thon, cũng vì ‘mệt mỏi’ mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
"Hết hết trò hay rồi, giải tán giải tán, ai về tầng nấy đi."
Hoang Đao xuề xuề đuổi Tiểu Tiểu và Tiểu Côn Côn cùng nó hóng hớt nãy giờ. Mỗi đứa nhanh chóng về phòng của mình, nằm nệm êm, đắp chăn ấm rồi ngủ ngon.
…….
Sáng hôm sau.
Trần U: Xin chào Mẫn tỷ xinh đẹp. (♡ ὅ ◡ ὅ )ʃ♡
Chiêu Mẫn: Hì hì, trời còn đang sáng, chắc không phải U đệ muốn rủ tỷ ngắm sao rồi. Đệ có chuyện gì cần siêu cấp mỹ nữ đây trợ giúp sao?
Trần U: Hi hi, đệ ở cung điện chán quá, không có việc gì làm nên muốn vào Học Thành mở một quán nhỏ, bán chút đồ trợ giúp cho các học sinh khác.
Chiêu Mẫn: Chà chà, chuyện này khó đây. Đất ở Học Thành đã bị các thế lực phân phối hết rồi, chỉ còn vài khu đất quan trọng là nằm trong tay Khoa Viện thôi. Nhưng, hì hì, tỷ chắc chắn giúp được cho đệ. Đệ chờ chút nhé.
(nửa giờ sau)
Chiêu Mẫn: Có rồi, Dưỡng Tiên Hội có một khu đất ở phía Đông, cách trung tâm Học Thành tầm chục dặm. Trước đây là một quán dược liệu nhỏ của họ, phía sau quán có phòng, có thể ở lại lâu dài được. Và, họ cho đệ mượn dùng miễn phí.
Trần U: ( ˘ ³˘)♥, siêu cấp mỹ nữ đúng là quá giỏi. Vậy, để đệ đến Khu Nội Chính bàn thêm với tỷ, sau đó đi nói chuyện với Hội Trưởng chi nhánh.
Chiêu Mẫn: Hì hì, không cần đâu. Tỷ cũng đang rảnh, để tỷ làm việc giấy tờ với họ cho, đệ chỉ cần đến vị trí quán đợi tỷ là được. Tỷ gởi vị trí nè. Nói trước, tỷ không có làm không công đâu đó nha.
Trần U: Khà khà, yên tâm yên tâm, tỷ muốn gì, đệ cũng tặng cho được hết. Vậy, gặp tỷ ở chỗ quán.
…….
Ngồi trên Phi Toa xa hoa, nhìn toàn cảnh cung điện nguy nga, tráng lệ, nhìn thung lũng thảo nguyên, nhìn mặt hồ, nhìn toàn bộ khung cảnh. Lương Thẩm Hàm thật không biết dùng từ nào để diễn tả cảm xúc trong lòng nàng lúc này.
Đây là, thế giới của người có thân phận, có địa vị vấn đỉnh thiên khung sao?
Trần U không nói gì, bởi nàng chỉ là con ếch mới nhảy ra khỏi miệng giếng, phải cho nàng tiếp nhận thông tin về ‘bầu trời’ một cách chậm rãi, từ tốn, cũng tự nhiên, để nàng không bị ngộp, từ đó dẫn đến sợ hãi, muốn quay lại ở yên vị trong ‘cái giếng’ của bản thân.
Đợi nàng tiếp nhận một lượng tri thức nhất định, lúc đó hắn sẽ làm mọi thứ cho nàng như chúng nữ, biến nàng thành Sủng Thú Sư Sinh Tử Khế, thích Thánh phẩm, Linh phẩm, hay Hoang Thú thì tùy nàng chọn. Dạy nàng Linh Pháp, Linh Nhân Kỹ, ăn Hắc Cầu Đan,….
Nghĩ lại thì, hắn cảm giác buồn cho Pháp Đế Ni. Mặc dù mang tiếng là nữ nhân của hắn, nhưng hắn lại chưa chân truyền cho nàng được cái gì.
Trong cuộc chiến Ma Vật bùng nổ ở tương lai, thực lực cá nhân là một vấn đề rất quan trọng. Đáng lẽ, hắn phải chuẩn bị mọi thứ trong nhẫn trữ vật, đưa cho nàng lúc hai người còn ở Pháp gia.
Thất sách, thật là thất sách.
Thoát khỏi những suy nghĩ, Trần U thấy Thẩm Hàm đang tò mò nhìn ngắm Phi Toa. Nàng cũng biết ý, nhìn thôi chứ không dám táy máy tay chân, sợ đụng bậy, hủy Phi Toa là một, nguy hiểm là mười.
"Đây, để ta chỉ nàng cách điều khiển Phi Toa."
…….
Học Thành nằm giáp ranh với phía Bắc Khu Nội Chính. Vì có tuổi đời rất rất lâu nên phong cách kiến trúc chủ yếu là cổ điện, làm từ gỗ, từ gạch đất, mái ngói. Tất nhiên, không thiếu những kiến trúc hiện đại như các tòa nhà kính cao mấy trăm thước, chung cư,.....
Đường xá Học Thành được quy hoạch chỉnh chu, có đường lớn, đường nhỏ, có hàng cây thâm niên hai bên đường làm không khí mát mẻ hơn, xanh tươi hơn, và đặc biệt, những cái cây này có thể phát sáng vào ban đêm, làm thay nhiệm vụ của đèn đường.
Mang tiếng là thành nhưng tường thành chỉ cao có mười thước, dày mười thước, không có cổng, chỗ nào có đường đi thì tường thành ở chỗ đó ‘biến mất’.
Sự tồn tại của tường thành là có mục đích, còn ở Học Thành, gần như những mục đích kia chẳng bao giờ xảy ra, thế nên Khoa Viện xây tường thành đơn giản, làm cho nó giống ‘thành’, vậy thôi.
Trong sổ tay có khá nhiều thông tin về Học Thành, thế nên Trần U biết phải đáp Phi Toa xuống nơi nào? Chính là chỗ sân đáp nhỏ ở thành Bắc.
Mẫn tỷ có việc gấp đột xuất cần phải xử lý, thế nên nhắn hắn ở cung điện chờ, còn nếu đã đi Học Thành rồi thì kiếm chỗ nào dạo dạo tầm một hai giờ gì đó, xin lỗi hắn, mong hắn thông cảm.
Vì thế, hắn mới đáp xuống chỗ thành Bắc, bởi vì nơi này có các cửa tiệm y phục, hắn muốn mua cho Thẩm Hàm, cũng như mua vài bộ cho hắn.
Nhân khí ở Học Thành nhộn nhịp hơn bên Khu Nội Chính, nhưng chẳng khá hơn bao nhiêu, trên đường chỉ có vài chục bóng học sinh, còn đâu đều là người sống và làm việc trong thành.
Những cửa tiệm, hàng quán trong Học Thành đều phải chất lượng, bởi không chất lượng, chắc chắn không thể vào được trong này để buôn bán. Mối quan hệ thì quan hệ, nhưng bán đồ không chất lượng cho học sinh của ‘tôi’, mấy người có thể dẹp tiệm, khăn gói cút đi được rồi.
Vì điều này nên Trần U nắm tay Lương Thẩm Hàm vào đại một tiệm y phục nữ.
Có khách nhân bước vào, y phục bình thường nhưng khí chất của nam nhân rất tự tin, thân phận chắc chắn không thấp. Thị nữ lẫn bà chủ tiệm vô cùng niềm nở, nhanh chóng rót trà đón tiếp hai người.
Đây là tiệm y phục nữ, thế nên bà chủ liền khóa ánh mắt vào Thẩm Hàm. Trong mắt bà ta lập tức hiện lên sự ngạc nhiên, cũng như ganh tị khi nhìn vào hai ngọn sơn phong hùng vĩ của nàng, đến nổi đã mặc áo bào rộng thùng thình nhưng vẫn không che lấp được phần nào.
Tất nhiên, sự ganh tị này không mang ý đồ xấu. Bà chủ nhìn qua Trần U, cười nói:
"Vị học sinh này, vóc dáng của nữ bằng hữu có hơi quá cỡ. Bây giờ chỉ có hai cách, hoặc là đo rồi đặt may, tùy vào số lượng mà thời gian dao động từ một đến hai tuần. Cửa tiệm cũng có y phục cỡ của nàng, nhưng vì chất liệu nên giá có hơi đắc hơn bình thường đôi chút."
Mặc dù biết, với địa vị kia thì Trần U không thiếu thốn, nhưng Lương Thẩm Hàm vẫn bóp bàn tay hắn một cái, ánh mắt thể hiện hắn không cần vì nàng mà phí phạm.
Tất nhiên, ánh mắt này vô dụng, hắn lập tức bảo bà chủ dẫn đường để hắn cùng nàng chọn y phục.
Y phục cổ trang lụa bạch sắc làm từ tơ tằm thượng hạng, hè mát đông ấm, có đai bụng lớn để hỗ trợ ‘đỡ’ sức nặng của hai tòa sơn phong. Giá bốn Khoa Điểm.
Lấy.
Y phục cổ trang lụa kim sắc, làm từ tơ kim tằm, bền bỉ theo thời gian, có thể cản đao kiếm thông thường, kèm một bộ trang sức của Hoàng Hậu Phàm Khu. Giá sáu Khoa Điểm.
Lấy.
Y phục hiện đại váy ôm…..dẹp dẹp dẹp, quá xấu.
Y phục hiện đại năng động…..đổi đổi.
Y phục cổ trang lam sắc, xuân hạ thu đông đều mát mẻ. Lấy.
…..
Với hai tòa sơn phong kia, y phục kiểu hiện đại thật sự không thể nào hợp được với Thẩm Hàm. Nhưng khi vận y phục cổ trang, kết hợp với mái tóc dài, quả thật là đại mỹ nữ.
Trần U sắm cho nàng hơn hai chục bộ y phục cùng nội y, thêm cả tất chân, còn đặt may chục bộ với các kiểu dáng khác, tổng cộng tiêu hết 417 Khoa Điểm.
Nhưng, khi Trần U lấy Thẻ Học Sinh ra thanh toán, cả bà chủ và thị nữ đều nuốt ngụm nước bọt, đồng kính chào hắn một cái. Bà chủ cười nói:
"Đại nhân mới nhập học nên có lẽ không biết. Học sinh tinh anh mua đồ ở Học Thành được rất nhiều ưu đãi, trong đó có mức giảm giá tối thiểu là năm phần."
Hắn ngạc nhiên ồ lên, gãi gãi đầu nói:
"Ta thật sự không biết việc này, mong bà chủ thông cảm."
Bà chủ lắc lắc đầu:
"Không sao đâu đại nhân. Để ta tính toán lại một chút."
"Cửa tiệm giảm giá cho đại nhân năm phần, tổng chi hai trăm Khoa Điểm, nhưng số lượng y phục đặt may sẽ tăng lên thành ba mươi bộ, kiểu cách và màu sắc khác nhau. Một tuần sau sẽ đem đến nhà riêng của đại nhân."
"Không biết, người thấy có được không?"
…..
Đăng bởi | storm-yy |
Thời gian | |
Lượt thích | 5 |
Lượt đọc | 98 |