C21. Bán cái gì?
Lương Thẩm Hàm vận một thân y phục bạch sắc, nở nụ cười mỉm điềm đạm, cùng Trần U nắm tay bước ra cửa tiệm.
Y phục cổ trang khoét cổ chữ V sâu, nhưng dùng một miếng lụa bóng che ngang nên hoàn toàn không lộ ra chút sơn phong nào, vừa ‘hở’, mà cũng vừa ‘kín’.
Trước đó, nàng đã có cỗ vận vị thành thục, vẻ đẹp của mỹ phụ. Bây giờ được Trần U khai phá, chính thức làm nữ nhân, vẻ đẹp tăng lên không chỉ một bậc, kết hợp với đầu tóc đen dài được búi lên một phần, một phần để bên vai phải, cái gì mà vưu vật Ất Giang Hi, hoàn toàn không thể so sánh với nàng được.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bừng của Trần U đang nhìn mình, Lương Thẩm Hàm quay qua hôn chụt lên trán hắn một cái, thì thào vào tai:
"Cảm tạ công tử."
Nàng chỉ là người bình thường, không thể mang lại bất kỳ lợi ích hay mối quan hệ nào, nhưng công tử vẫn ‘đầu tư’, thẳng tay chi cho nàng, nói nàng không cảm kích là chuyện không thể nào.
Còn nghĩ về phương hướng ‘tiêu cực’, nàng cũng đã nghĩ, nhưng liền lắc đầu, âm thầm cười vào cái suy nghĩ đó.
Nếu công tử chỉ coi nàng là một công cụ, một chỗ để chơi, để phát tiết, với địa vị của người thì chẳng cần làm những chuyện phù phiếm này. Chỉ cần để nàng ở cung điện, cho ăn, cho tắm, nào hứng lên thì đến chơi, chơi xong rồi đi, chán thì vứt, như thế chẳng phải dễ dàng hơn sao?
Với, dù sao cũng là Tiểu Thư của một gia tộc thương nhân, thương trường như chiến trường, nàng cũng được phụ thân chỉ dạy, ‘thực hành’ từ nhỏ nên cũng có con mắt nhìn người. Còn nhìn có chuẩn không thì….hì hì….
Vậy nên cổ nhân mới có câu: Tri nhân, tri diện, bất tri tâm. Biết người, thấy mặt, khó rõ lòng.
…..
Trần U dùng kỳ kỹ trần áp cỗ cảm xúc trong người lại, nâng hai bàn tay đang nắm lên, hôn nhẹ vào mu bàn tay của Thẩm Hàm một cái.
Hai người cùng cười nhìn nhau, tiếp tục đi qua tiệm giày nữ.
Hắn mua cho nàng vài đôi hài, vài đôi cao gót, hai ba đôi bốt,…nói chung là nàng thích dùng giày gì thì hắn mua giày đó. Tổng chi hơn ba trăm Khoa Điểm, nhưng được giảm hơn sáu phần, lấy chẳn một trăm Khoa Điểm.
Bước ra tiệm giày, hắn đang định dẫn nàng đi tiệm trang sức thì nàng đã kéo hắn đi đến một sạp hàng nhỏ bên đường, cách cửa tiệm không quá xa, nhìn bộ dáng như nàng rất hưng phấn.
Sạp hàng bày bán đủ loại, ngọc bội, ngọc thô,….nhưng trang sức nữ vẫn là vật phẩm chủ yếu.
"Công tử, người thấy đẹp không?"
Thẩm Hàm cắm cây Trâm Phượng làm từ lam ngọc qua búi tóc, đuôi trâm có một dải rèm ngọc đủ màu rủ xuống, dù không phải hàng xa xỉ nhưng lại có năng lực tôn lên thêm khí chất của nàng.
Trần U gật gật đầu, khen ngợi:
"Trâm đẹp, cài lên cũng đẹp, người lại càng đẹp hơn."
Nàng cười hì hì, hôn chụt lên má hắn vì lời khen này. Tiếp tục lựa chọn trang sức, bộ dáng rất suy tư.
Đây là sở thích từ lúc nhỏ của nàng rồi. Mua y phục, giày dép, có thể đến các cửa tiệm, nhưng mua trang sức, nàng thích đi dạo những sạp hàng bên đường hơn, được lựa chọn, được thử xem có phù hợp với bản thân không, được trả giá,… quả là một trải nghiệm vừa vui, vừa thú vị với Tiểu Thư con nhà thương nhân.
Chọn hai cây trâm ngọc, một cây trâm gỗ, vài đôi bông tai cùng hai sợi dây chuyền, nàng nhìn bà lão chủ sạp, cười niềm nở hỏi:
"Lão ơi, của con hết bao nhiêu ạ?"
Bà lão nở nụ cười hòa ái, đáp:
"Những trang sức này không có giá trị bao nhiêu, nha đầu con biết lễ phép, thế nên, lão tặng cho con."
Trần U nói nhỏ vào tai nàng:
"Nàng cứ nhận cho lão nãi vui, lúc nào rảnh thì dạo sạp của bà lần nữa, rồi trả luôn của ngày hôm nay."
Muốn buôn bán trong Học Thành thì phải có mối quan hệ, với, bà lão ‘bình phàm’ này chỉ bán toàn vật phẩm bình thường, giá trị không thể so sánh với một Khoa Điểm, thế nên, bà lão chắc chắn là người có thân phận, khả năng cao là một trong các ‘Thủ Hộ Giả’ của Khoa Viện.
Nghe Trần U nói giống như suy nghĩ của mình, nàng nở nụ cười ừm một tiếng, cúi đầu nói lời cảm tạ với bà lão. Trần U cũng gật đầu chào bà lão một cái, hai người tiếp tục nắm tay nhau bước đi.
Bà lão nhìn thân ảnh hai người đã cách xa một đoạn, ngồi vào ghế võng, cầm cây quạt phe phẩy, cười nói:
"Tuổi trẻ, thật là tràn đầy sức sống a."
….
Bước vào tiệm y phục nam, Thẩm Hàm nói để nàng chọn y phục cho hắn.
Với con mắt thẩm mỹ cùng việc hiểu phần nào tính cách của hắn, thế nên những bộ y phục nàng chọn vừa toát lên được khí chất, dung mạo, vừa không quá chói lóa với màu sắc hơi tối hoặc trung trung, không tạo sự chú ý khi bước vào đám đông.
Vẫn còn một thứ quan trọng mà hắn muốn cho nàng, thế nên hai người đang đứng trước một kiến trúc toát lên vẻ xa xỉ.
Kiến trúc bằng thép và kính xanh, cao gần trăm thước, rộng hơn năm mươi thước, giáp mặt đường, xung quanh là bãi đất trống, nhìn từ đầu đến cuối con đường, nó là kiến trúc nổi bật nhất.
"Công tử, còn cần….mua gì sao?"
Trực giác Thẩm Hàm mách bảo lần này là mua cho nàng, nhưng nhìn kiến trúc xa xỉ này, đồ bên trong chắc chắn không kém. Nàng không cần xa xỉ phẩm, cũng nhận thấy bản thân không còn thiếu gì cả.
Trần U cười đáp:
"Là thứ cần thiết, nàng chắc chắn sẽ dùng nó hằng ngày."
Nhân viên thấy có khách đến liền mở cửa cúi chào hai người. Nàng nắm tay công tử bước vào trong, rất nhanh đã biết thứ cần thiết kia là gì?
Chính là Thoại Tạp.
Đây là cửa hàng Thoại Tạp duy nhất trong Học Thành, đầy đủ mẫu mã, màu sắc, cũng như thế hệ từ cũ đến mới nhất, trưng bày gần cả trăm cái trên các dãy bàn, trên kệ,…
Nữ nhân viên mặc váy ôm hắc sắc bước đến cúi chào hai người, niềm nở hỏi:
"Không biết hai vị cần gì ạ?"
Trần U đưa tay hướng vào Thẩm Hàm, nói:
"Ta muốn mua Thoại Tạp cho nàng, mẫu mã nữ tính thì càng tốt."
"Vâng, mong hai vị đợi một chút."
Nàng ta cúi chào rồi bước đi lên trên. Thẩm Hàm tranh thủ nhìn quanh một vòng, không phải chú ý mẫu mã, mà là chú ý về giá. Giá thấp nhất mà nàng thấy đã lên đến ba trăm Khoa Điểm, là loại Thoại Tạp cũ nhất, cũng dày nhất, còn giá cao nhất đã hơn một ngàn.
Nàng chỉ biết âm thầm thở dài lẫn mang nợ trong lòng. Ý định của công tử, nàng khó mà thay đổi được, nếu không hai người đã không vào đây rồi.
Trần U không nói gì, chỉ hôn chụt lên bàn tay nàng một cái, nở nụ cười tươi nhìn nàng rồi thôi.
Rất nhanh, nữ nhân viên đã đem xuống một hộp gỗ sang trọng, bên trong là tấm Thoại Tạp màu hồng, quanh viền có họa tiết hoa, lá và dây leo, rất đẹp, cũng rất nữ tính.
Nàng ta giới thiệu:
"Đây là sản phẩm Thoại Tạp mới nhất, vì có thêm công năng tích trữ linh lực nên mọi người đều có thể sử dụng được. Một lần nạp đầy có thể dùng liên tục hơn một tháng, thời gian chờ lên đến hai năm. Bảo hành trọn đời."
"Mức giá của nó là, ba ngàn Khoa Điểm."
Thẩm Hàm nghe cái giá mà giật mình, chưa kịp mở lời khuyên công tử thì người đã đưa thẻ ra.
Nữ nhân viên ngạc nhiên, xong tác phong cũng nhanh nhẹn, chạm thẻ, trừ đi nửa giá rồi đóng gói lại như một món quà trang trọng cung kính đưa cho hắn.
Thẩm Hàm đã bước ra khỏi tiệm nhưng khuôn mặt nàng vẫn ngơ ngác, Trần U nhân cơ hội đó hôn chụt lên môi nàng một cái, cười nói:
"Đại mỹ nhân, đi ăn thôi."
Hai người đi ăn, đi dạo tầm hơn hai tiếng thì Trần U nhận được tin nhắn của Chiêu Mẫn. Hắn liền nhanh chóng nắm tay Thẩm Hàm đi đến vị trí quán.
Hai bên chạm mặt nhau, Chiêu Mẫn liền mở to mắt ngạc nhiên, Thẩm Hàm thì tự ti nên âm thầm cúi đầu xuống. Cứ tưởng sẽ có một hồi phong ba, nhưng Chiêu Mẫn lập tức chạy đến ôm lấy Thẩm Hàm, cọ cọ mặt vào đôi sơn phong hùng vĩ của nàng như một con mèo, thư sướng nói:
"Thật mềm quá đi, còn thơm nữa, ước gì tỷ muội cùng phòng cũng to như vậy, để ta gối đầu lúc mệt mỏi."
"Khụ khụ, Mẫn tỷ, nhẹ thôi, nhẹ thôi, lộ cảnh xuân của Thẩm Hàm hết rồi kìa."
Trần U ho lên nhắc nhở. Lúc này Chiêu Mẫn mới dừng lại, nhìn thấy lớp vải lụa ngang đã bị nàng cọ xuống, làm lộ ra khe núi sâu. Nàng nở nụ cười xin lỗi nhìn Thẩm Hàm, nói:
"Cho tỷ xin lỗi, gặp trúng ước mơ nên khó mà kiềm được."
Thẩm Hàm cũng nở nụ cười niềm nở, chỉnh chỉnh y phục, đáp:
"Không sao đâu Mẫn tỷ."
Chiêu Mẫn nhìn qua Trần U, thúc thúc bụng hắn, cười nói:
"Không hổ là U đệ nha. Mới vào nhập học có mấy ngày mà đã tìm được người ngắm sao chung với đệ rồi."
"Ha ha, cái này gọi là duyên. Đệ muốn tìm người ngắm sao thì số phận cho gặp được Thẩm Hàm, đệ không dám, cũng không thể làm trái số phận a."
Chiêu Mẫn nắm chỗ mép miệng Trần U mà nhéo nhẹ:
"Cái miệng của đệ thật biết lấy lòng phụ nữ. Thế, sau này tỷ có được đến chỗ đệ ngắm sao không?"
"Sao lại không? Cung điện của đệ rất rộng nha, Mẫn tỷ có mời thêm cả trăm tỷ muội đến, đệ đều chứa được, tiếp được hết."
Chiêu Mẫn vỗ nhẹ má hắn, mỉm cười:
"Nhớ lời này của đệ, tỷ đến mà dám không tiếp, hừ hừ…"
Xong, nàng chuyển thành nghiêm túc, lấy ra một tập giấy tờ, nói:
"Giấy tờ, tỷ đã lo xong hết rồi. Dưỡng Tiên Hội cam kết cho đệ mượn dùng miễn phí trong ba mươi năm. Nhưng đổi lại, đệ cải tạo cái gì, sau khi không buôn bán nữa thì phải giữ nguyên lại, cũng phải bỏ ra một phần chi phí tu dưỡng phòng ốc phía sau nếu có hư hỏng."
"Còn bên Khoa Viện, quán của đệ nhỏ nên mỗi tháng chỉ cần nộp lên một ngàn Khoa Điểm là được, lời kết xù hay lỗ đến mạt, Khoa Viện sẽ không tăng lên hay giảm xuống."
"Bây giờ còn một vấn đề giấy tờ nữa. Đó là đệ sẽ buôn bán cái gì?"
Trần U xoa xoa cằm, nghĩ một lúc rồi đáp:
"Đệ muốn buôn bán Thú Đan, không biết, thứ này có nằm trong danh mục tu nguyên bị cấm bán không?"
"THÚ ĐAN????"
…..
Đăng bởi | storm-yy |
Thời gian | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 79 |