Lên Núi
Nạp Lan Liệt Dương dẫn đầu đoàn người bắt đầu tiến lên núi, phía sau hắn là bao gồm toàn thể quan viên còn tại chức trong triều đình. Hai bên hai hàng lính canh giống như áp giải.
" Đây chính là cầu thang trọng lực sao ? " Nạp Lan Liệt Dương cảm thấy kì lạ ngay khi bước chân ở những bậc đầu tiên.
Khi Nạp Lan Tuấn quay về triều đình khóc lóc tố khổ cũng nhắc tới giàn cầu thang này. Nạp Lan Liệt Dương lúc đầu còn cảm thấy không tin.
Phong Vân đại lục hắn đi đã mỏi chân, lại chưa từng gặp qua vật kì lạ như vậy.
Lúc này Nạp Lan Liệt Dương rất có cảm giác muốn nạy ra một viên mang về triều đình nghiên cứu.
Ý thức được tình hình hiện tại, Nạp Lan Liệt Dương đành đè ép lại ham muốn trong lòng.
Thu hồi suy nghĩ, Nạp Lan Liệt Dương tiếp tục leo lên núi.
Cầu Thang Trọng Lực đi lại có hơi vất vả nhưng vẫn là đi được. Ít nhất có thể vừa đi vừa nghỉ.
Thân là tu sĩ, quyết tâm này cũng vẫn phải có. Coi như những ngày đầu bắt đầu tu luyện thôi, khó khăn gian khổ nào chưa từng chịu.
Chỉ khổ đám quan văn trong triều đình. Đa số bọn hắn là Văn Tu. cảnh giới mới dừng lại ở Khai Nhãn, bản thân lại xưa này ít vận động, chỉ trong nhà đọc sách cho nên thể lực kém hơn rất nhiều.
Không ít người kêu than oai oái, mệt thở phì phò dù mới leo được mấy bậc.
Không phải Nạp Lan Liệt Dương còn đi đằng trước bọn hắn đã bỏ về từ lâu.
Cứ thế đám người cũng từng chút một mà leo lên núi. Mệt thì nghỉ ngơi hồi phục, khỏe thì lại đi.
Bạch Võ Nam cảm tưởng đỉnh núi của hắn giống như thiên đường cho mấy ông bà lão đi thể dục, rèn luyện đến nơi rồi.
Một buổi chiều vất vả, cuối cùng Nạp Lan Liệt Dương cũng lên đến sơn môn.
Chỉnh đốn lại trang phục, Nạp Lan Liệt Dương hô to.
" Tại hạ Nạp Lan Liệt Dương xin được bái tông "
Đang uống rượu Ân Hoàng nghe tiếng gọi cửa, hắn ánh mắt liếc nhìn bầu trời đã sắp tối có chút do dự.
Thường không ai bái tông vào giờ này cả.
Ân Hoàng vẫn quyết định báo tin cho Bạch Võ Nam. Tùy hắn định đoạt.
Dù sao cũng không thế trách đám người trong đế quốc, chính bản thân hắn leo lên được đến lưng chừng núi còn mất nửa ngày.
" Tông chủ, đám người đế quốc đã leo tới sơn môn, xin được gặp mặt "
" Bảo bọn hắn chờ đợi một đêm ngoài sơn môn đi " Bạch Võ Nam hồi đáp.
Không phải Bạch Võ Nam muốn làm giá, căn bản theo sắc trời quan sát thì cũng đã 5, 6h chiều. Bọn hắn vẫn còn đang lưng chừng núi.
Để bọn hắn leo tới đỉnh chắc Bạch Võ Nam chờ đến khuya luôn quá.
Thôi dẹp đi, mất bố giấc ngủ.
Đám người đế quốc chờ hoài không thấy người mở cửa có chút nóng lòng. Nhiều quan viên trong lòng đã muốn hỏi thăm 18 đời tổ tông của Bạch Võ Nam.
Nạp Lan Liệt Dương cũng suy nghĩ, có lẽ nào người tông môn này đã bế quan nên không nghe thấy.
" Cũng không phải " Nạp Lan Liệt Dương lập tức phủ định.
Hồi trước khi lên núi còn gặp đám người Đinh gia.
Nghĩ mãi không rã Nạp Lan Liệt Dương đang định lên tiếng gọi cửa lần nữa thì bỗng dưng cửa mở.
" Trời đã muộn, tông chủ đã đi nghỉ ngơi. Các ngươi chờ ngoài này một đêm, mai sẽ diện thánh " Ân Hoàng bước ra lớn tiếng.
" Cmn ngươi, chúng ta vất vả một buổi leo núi, ngươi bảo chúng ta đứng chờ ngoài này thêm một đêm...." Một quan viên không chịu nổi cục tức đứng ra nói.
Ngay khi Ân Hoàng chưa kịp nhìn tên quan viên đó, cả người liền phình ra như con ếch rồi nổ tung.
Máu tươi bắn cả vào người những quan viên còn lại khiến bọn chúng sợ hãi, chân không tự chủ run rẩy.
" Còn dám nhiều lời....
.....Chết " Giọng Nạp Lan Liệt Dương lạnh lùng vang lên.
Chính hắn là người đã ra tay.
" Kiếm....kiếm...kiếm thánh đại nhân " Nạp Lan Liệt Dương nói giọng run rẩy.
Ông lão trước mắt này, thế nào mà hắn nhận không ra chứ. Đại lục nổi danh nhân vật. Được người đời coi là tu tiên đệ nhất kiếm.
" Ừm, coi như ngươi nhanh tay " Ân Hoàng gật đầu bỏ vào trong.
Nạp Lan Liền Dương thở phào may mắn. Lần này nhanh tay, nếu không e rằng chưa gặp được Văn Lang tông chủ hắn liền bỏ mạng nơi đây.
Nạp Lan Liệt Dương cũng kinh hãi, đường đường Kiếm Thánh Khinh Cuồng lại đi giữ cửa. Hắn có cảm giác bản thân còn đánh giá quá thấp Ẩn Thế Môn.
Bát giác sống lưng hắn đã lạnh toát.
Đè nén cảm xúc trong lòng. Nạp Lan Liệt Dướng ngồi xuống nhập tọa.
Với tu sĩ chờ một đêm cũng không phải vấn đề gì to tát. Thậm chí có chờ một tháng cũng chỉ là việc nhỏ như tắc kè.
Còn đám quan viên cùng con cháu trong hoàng thất. Kệ cha nó.
Một đêm cứ thế yên bình trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, nhận được thông báo từ Ân Hoàng, đám người được phép tiến nhập Văn Lang tông.
Nhìn giàn cầu thang kéo lên xa xôi nhiều người khóc không ra nước mắt.
Vốn tưởng đến đây là xong việc, hóa ra cũng chỉ mới là nửa đường.
Nạp Lan Liệt Dương trái lại hừng hực khí thế.
Cơ hội gặp mặt ẩn thế tông chủ. Không phải ai cũng có.
Nạp Lan Liệt Dướng hung hăng đạp bước theo chân Ân Hoàng bước lên.
Lần này dẫn đội ngũ đế quốc lên đỉnh núi là Ân Hoàng khiến hắn xúc động, cảm giác muốn bóp chết đám người lúc này.
Bạch Võ Nam thật cũng không muốn vậy đâu, cẩn tắc vô áy náy. Dù sao để Nạp Lan Liệt Dương tự lên núi, có chuyện gì Ân Hoàng cứu không kịp.
Mất một buổi sáng Ân Hoàng mới có thể dẫn dắt đám người lên tới đỉnh núi.
" Tham kiến tiền bối..
Nạp Lan Liệt Dương dẫn theo tội đồ đến đây thỉnh tội " Nạp Lan Liệt Dương kiền quỳ xuống ngay khi gặp mặt Bạch Võ Nam.
Ấn tượng đầu tiên của hắn vị tông chủ này trẻ quá trẻ.
Thảo nào Nạp Lan Vô Cực chủ quan, khinh thị đối phương.
Cũng rất có thể đây là vị tiền bối này cố ý.
Hố người a.
Lão tổ quỳ , phía sau tất cả cũng đồng loạt quỳ xuống khấu đầu.
" Tham Kiến tiền bối "
Trước mặt thân ảnh một trung niên trẻ tuổi, một thân đạo bào đen ngồi trên tảng đá, tay không ngừng vuốt ve mèo nhỏ màu trắng trên đùi.
" Các ngươi tội gì mà cần thỉnh tội " Bạch Võ Nam lời nói đạm mạc cất lên.
" Tiền bối, hậu nhân gia tộc vô tri mạo phạm đến tiền bối. Nay đưa đến đây xin được trách phạt " Nạp Lan Liệt Dương ra hiệu, lập tức Nạp Lan Vô Cực được lôi lên phía trước quăng xuống đất. Dáng vẻ như chó chết.
Tiếp theo Nạp Lan Tuấn, Nạp Lan Kiệt..... Cùng đám quan viên, cũng được đưa lên, quỳ gối một bên.
Bạch Võ Nam thắc mắc, ngoài Nạp Lan Vô Cực hắn nhận biết, còn mấy thằng ku kia là ai.
Đăng bởi | HaGiaPhong1989 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 20 |