Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thoát Chết

Tiểu thuyết gốc · 1209 chữ

" Khoan đã...." Dương Nhất Thiên ngay lúc đó muốn lên tiếng ngăn cản. 

Nhưng đã quá muộn, tu sĩ đám người phía trước đã ào ào lao về phía nữ tử lạ mặt.

Đủ các loại võ kỹ được tung ra, mau sắc sặc sỡ của linh khí. Nếu không biết lại tưởng đang có lễ hội không chừng.

Bị hàng trăm tu sĩ lao lên tấn công, nữ tử lạ không nao núng, chỉ nghe nàng lạnh nhạt cất tiếng

" Nói các ngươi không nghe "

Đầu không quay lại, nữ tử đưa tay ra sau nắm mạnh, không khí xung quanh tu sĩ liền bị áp xúc lại, cả thân thể ào ào nổ tung.

Chỉ một chiêu, hàng trăm tu sĩ hóa thành vũng máu. Trước cửa Kim Loan thành, mọi thứ cũng vì thế mà bị nhuộm một màu đỏ.

Cảnh tượng huyết tinh khiến đứng từ xa Dương Nhất Thiên cũng không khỏi hít vào hơi khí lạnh.

" Lũ ngũ này " Trong lòng hắn thật muốn hỏi thăm 18 đời tổ tông đám tu sĩ.

Không thấy ngay cả hắn, dù đánh ra nhất thức mạnh nhất cũng không làm gì được đối phương. Không hiểu lấy đâu tự tin để đám người này lao vào chỗ chết.

" Còn ai " Nữ nhân giọng nói vẫn rất bình tĩnh. Việc giết hàng trăm người một lúc không khiến tâm tình nàng nổi gợn sóng.

Bầu không khí trở lên im lặng, thậm chí có thể nghe rõ được tiếng kim giới.

Còn sót lại tu sĩ chưa lao lên không một ai dám lên tiếng trả lời. Trong lòng mỗi người đều cảm thấy kinh hoàng vì cảnh tượng. Đồng thời cũng thầm cám ơn đức chúa vì chậm hơn người khác nên có thể giữ được một mạng

Dương Nhất Thiên cũng không dám lên tiếng. Hắn giờ đây cả thở mạnh cũng không dám. Trong lòng uất hận chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng đối phương dần rời khỏi.

Nữ nhân lạ mặt tốc độ kinh người, vượt qua Kim Loan thành, tiến sâu vào trong Kim Loan Cốc.

Cuối cùng đến trước một cánh rừng rậm rạp chằng chịt thân ảnh mới ngừng lại.

Phía ngoài cánh rừng, hai lính canh gác nhìn thấy nàng liền vội vàng quỳ xuống một chân cung kính hành lễ.

" Tham kiến thượng pháp "

Nguyên lai nữ nhân cứu Đinh Bá Long lại chính là Thượng Pháp Tiêu Bất Điềm.

Tiêu Bất Điềm không đáp lời, xách theo Đinh Bá Long đi thẳng vào trong

Đám lính canh cũng chú ý tới điều này nhưng không ai dám lên tiếng thắc mắc hỏi.

Đại nhân muốn đưa ai vào thì đưa, bọn hắn có tư cách ngăn cản sao ?

Tất nhiên không. Vậy hỏi làm gì phí calo.

Tiêu Bất Điềm đi thẳng một mạch, trên đường vô số ma tu thấy nàng cũng đều cung kính vái chào.

Cuối cùng đến trước cửa một hang động. Đang định tiến vào thì nghe phía sau giọng nữ vang lên.

" Chó ghẻ, thương thế lành chưa đã nổi thú tính đi kiếm trai vậy "

Tiêu Bất Điềm nhìn lại, Bành Lệ đang tiến tới, phía sau còn theo đó Hắc Bạch song sát

" Sao ngươi lại đến đây " Không trả lời đối phương, Tiêu Bất Điểm nghi hoặc hỏi lại.

" Mấy ngày không thấy, đến xem ngươi chết chưa. Không nghĩ tới ngươi nhanh chóng khát tình như vậy "

Vừa nói Bành Lệ vừa liếc nhìn đang hôn mê bất tỉnh Đinh Bá Long trong tay Tiêu Bất Điềm.

" Ăn nói cho cẩn thận, tin không ta bẻ cổ ngươi " Tiêu Bất Điềm chân khí màu xanh nhạt bừng bừng tỏa ra.

" Sợ vãi nhồn " Bành Lệ không chịu thua cũng tỏa ra chân khí khắp cơ thể.

Hai luông chân khí dao động va chạm vào nhau gây lên những tiếng lốp bốp kem theo ánh lửa tóe lên.

Không khí trở lên căng thẳng. Hai ngươi sát khí bừng bừng. Ánh mắt đều như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương

Phía sau hắc bạch song sát sợ toát mồ hôi mông, vội vàng kéo ra Bành Lệ, sợ chậm chút nữa e rằng đánh nhau đến nơi.

Đang muốn động thủ có người ngăn cản, Bàn Lệ thu hồi sát khí, trừng mắt về phía đối phương.

" Coi như ngươi may mắn " Dứt lời liền quay đít bỏ đi.

Tiêu Bất Điềm không đáp lời, cũng quay người tiến vào trong hang động.

" Tham Kiến Hộ Pháp " Trong hang, đôi hắc bạch song sát tùy tùng thấy nàng vội vàng hành lễ.

" Ừm " Tiêu Bất Điềm gật đầu.

" Hộ pháp, không biết hắn là.... ? " Bạch Sát thắc mắc lên tiếng.

" Đệ tử của một vị cao nhân " Tiêu Bất Điềm thuận miệng đáp.

" Cao nhân " Hắc sát cùng Bạch sát nhìn nhau tỏ ra khó hiểu.

Ma tu trong tu tiên giới đều tập hợp hết trong Bà La Môn. Mấy vị đệ tử của Ma Chủ bọn hắn đều biết mặt. Tên này thì lạ hoắc a.

Chẳng nhẽ trong đại lục còn có ma tu ẩn thân chưa ra ? Hai người suy đoán.

Tiêu Bất Điềm cũng không giải thích nhiều, mà tiến sâu vào trong hang động, đó là chỗ nàng ở tạm thời. Hắc bạch song sát thì ở phía ngoài.

Bên trong bố trí cũng không có gì cầu kì. Chỉ đơn giản một chiếc giường đá được đục đéo cẩn thận là chỗ cho nàng nghỉ ngơi. Ngoài ra còn một chỗ bàn đá để ngồi là hết.

Tiêu Bất Điệm thuận tay ném Đinh Bá Long lên giường.

Cả người Đinh Bá Long bây giờ máu tươi đã thấm đỏ quần áo. Khuôn mặt tái nhợt trắng bệch, hơi thở yếu ớt.

Kiểm tra sơ bộ, Tiêu Bất Điềm nhíu mày, cảm thấy có chút khó giải quyết.

Chiến đấu thời gian quá dài lại thêm trọng thương nghiêm trong. Đinh Bá Long bây giờ vết thương hẳn đã ăn sâu vào ảnh hưởng tới căn cơ.

Nếu không kịp thời chữa trị, con đường tu tiên sau này sẽ bị giới hạn.

" Chẳng nhẽ phải đưa hắn về núi " Tiêu Bất Điềm như có điều suy nghĩ.

Việc ở đây chưa xong, khoảng cách chỗ này với Văn Lang tông cũng khá xa. Cả đi cả về e rằng sẽ trễ nải thời gian của nàng.

Bần thần đắn đo một lúc Tiêu Bất Điềm chợt như nhớ ra điều gì.

Chỉ thấy nàng dùng thần thức khẽ đảo vào nhẫn trữ vật của Đinh Bá Long. Sau đó 2 lọ nhỏ được lấy ra.

Tất nhiên nhẫn trữ vật của Đinh Bá Long có ấn ký của riêng hắn, bình thường người khác không dễ gì phải giải.

Cơ mà phải xem đối phương tu vi gì. Với Phân Thần cảnh như Tiêu Bất Điềm không khác gì ổ khóa bằng giấy, nhẹ nhàng có thể xé mở

Bạn đang đọc Ta Chém Gió Thành Thần sáng tác bởi HaPhong0909
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaGiaPhong1989
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.