Tranh Của Thái Tử (3)
"Tam tiểu thư không cần biết những chuyện này, chỉ cần nói cho ta biết những gì ngươi biết là được."
"Vâng, bất quá tiểu nữ nói có thể không đúng, chỉ là nhìn có chút quen mắt, nếu như sai rồi còn mong Thái tử điện hạ không truy cứu tiểu nữ, không truy cứu Lận phủ."
"Đó là đương nhiên."
Được Thái tử cho phép, Lận Ngưng Hà cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng không chú ý tới hai chân của mình đang run rẩy, mồ hôi lạnh cũng sớm thấm ướt lưng.
Từ khi Thái tử mở bức tranh ra đến khi Lận Ngưng Hà xác định người trong bức tranh là mình, chỉ mất ba hơi thở ngắn ngủi, thời gian còn lại nàng đều đang suy nghĩ đối sách.
Đầu tiên nàng quyết định phải gánh hết trách nhiệm lên người mình.
Lúc trước tên nhóc đen thui kia nói mình là con của ngư dân phụ cận, hơn nữa hắn quả thật đen thui, quần áo cũng không lộng lẫy, không giống như con nhà quan lại quyền quý, chính mình mới dám nói chuyện với hắn.
Người tốt có báo đáp tốt, từ nhỏ nàng đã làm nhiều việc thiện. Giúp lão nãi nãi về nhà, thấy việc nghĩa hăng hái giúp đỡ báo quan, dùng tiền tiêu vặt dư thừa phát cháo cho ăn xin, vân vân một loạt việc thiện.
Thì ra tên nhóc đen thui kia chính là Thái tử, lại dám lừa gạt ân nhân cứu mạng của mình, tín nhiệm giữa người với người đâu rồi?
Lận Ngưng Hà nhìn bức tranh trên tay Thái tử, ánh mắt liếc qua nhìn ánh mắt nóng bỏng kia, trong đầu nhanh chóng vận chuyển.
Hiện tại hắn rõ ràng có thái độ không tìm được người thề không bỏ qua, nếu như dùng thái độ lập lờ nước đôi như trước đó mà nói, nhất định sẽ bị truy vấn đến cùng.
Bất kể bên nào, cuối cùng đều là lừa gạt Thái tử. Tuy nói cho dù lừa cũng không thể định tội bọn họ, nhưng Thái tử là hoàng thượng tương lai, chọc hắn mất hứng tuyệt đối không có gì tốt, cho dù Lận Ngô Bân cố ý giấu diếm, Thịnh Mẫn cũng sẽ không vì nàng mà liên lụy cả Lận phủ.
Nhưng Lận Ngưng Hà không biết Thái tử tìm nàng để làm gì, lỡ như có tình tiết kỳ quái gì thì phiền toái.
Bầu không khí dần dần nóng nảy, Thái tử cũng trở nên có chút không kiên nhẫn.
"Có phải Tam tiểu thư biết chút gì đó hay không, nếu có manh mối, nói ra sẽ có thưởng lớn, nhưng nếu cố ý giấu diếm hoặc lừa gạt ta..."
Ý tứ rất rõ ràng, Lận Ngưng Hà đã bị bức đến đường cùng.
Không được, cứ tiếp tục như vậy Thịnh Mẫn sẽ vì Lận phủ mà khai ra trước, đến lúc đó có là anh hùng cũng không cứu được ta.
Lận Ngưng Hà không biết ân cứu mạng ban đầu trong đầu Thái tử rốt cuộc đã biến thành cái gì mới khiến hắn làm ra hành động và biểu cảm như vậy, nhưng nàng biết, ân cứu mạng có thể miễn cho nàng khỏi chết.
"Ừm... tiểu nữ cũng không biết mình nói đúng hay sai, nếu manh mối sai lầm làm lỡ việc của Thái tử điện hạ, chỉ sợ..."
"Cứ nói đừng ngại."
Thần sắc Thái tử ngưng trọng, hiển nhiên cảm thấy hết sức hứng thú đối với manh mối trong miệng nàng, điều này có phải nói rõ Thái tử căn bản không có manh mối gì hay không?
"Nếu tiểu nữ nhớ không lầm, tên người trong bức họa này hẳn là Liên Nhi."
Lận Ngưng Hà vẫn nhìn chằm chằm Thái tử, rõ ràng có thể nhìn thấy hai mắt hắn đang trừng lớn, tuy rằng không nhìn thấy xa hơn, nhưng nàng thậm chí có thể đoán được con ngươi Thái tử đang co rút lại.
"Liên nào?"
"Trong Liên Y ( gợn sóng )."
Đúng rồi, lúc trước khi mình nói tên cho hắn, hắn cũng đã hỏi là chữ nào.
"Nói tiếp."
Không có được khẳng định cũng không bị phủ định, nhưng Lận Ngưng Hà đã thoải mái hơn không ít, nàng cảm giác hết thảy đang một lần nữa trở lại trong lòng bàn tay của nàng.
Ngươi đã muốn tìm Liên Nhi, vậy ta sẽ giúp ngươi một chút.
"Nhớ năm đó Lận phủ đi du ngoạn ở Họa Liên Hồ, trên đường bởi vì dòng nước chảy xiết, tiểu nữ lại bị cảnh sắc mê hoặc, kết quả vô ý rơi xuống nước, ân nhân cũng chính là lúc này đã đứng ra, cứu tiểu nữ lên."
"Cũng không lâu sau, người nhà tìm tới, tiểu nữ vốn định mời ân nhân đến phủ làm khách để tạ ơn cứu mạng, nhưng khi tiểu nữ quay đầu vẫy tay với người nhà thì ân nhân đã không thấy đâu."
"Sau đó tiểu nữ cũng từng đi tìm ân nhân, nhưng thủy chung không có manh mối, người nhà nói ta bởi vì rơi xuống nước mà sợ hãi sinh ra ảo giác, dần dà, tiểu nữ cũng tin, mãi đến khi nhìn thấy bức họa trong tay Thái tử điện hạ mới nhớ tới."
Mấy câu nói này Lận Ngưng Hà nói như bộc bạch tâm tình, dứt lời còn lau nước mắt không tồn tại, mấy người biết nội tình thậm chí không dám nhìn nàng, sợ ánh mắt của mình xảy ra vấn đề gì làm cho Thái tử phát giác được.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 7 |