Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tranh Của Thái Tử (4)

Phiên bản Dịch · 982 chữ

Nhưng làm như vậy thật sự có thể khiến Lận phủ thoát tội sao? Cho dù nàng nói những người khác không biết chuyện này, nhưng người của Lận phủ không có khả năng không biết tướng mạo của mình.

Nếu như nàng nhớ không lầm, chuyện cứu Thái tử phát sinh bốn năm trước, nếu như cưỡng ép giải thích có thể nói thay đổi quá lớn không nhận ra được. Huống hồ tranh của Thái tử rất giống nàng, đoán chừng là hắn tìm họa sĩ sửa đi sửa lại nhiều lần, nhưng trình độ hội họa ở thời đại này thật sự có hạn, Thái tử lại có bộ lọc mỹ nhan, cho nên người trong tranh không thể nói hoàn toàn giống hệt với nàng.

Bảy tám phần đi...

Lận Ngưng Hà chột dạ liếc nhìn xung quanh, may mà những người khác ở đây cũng đều rơi vào trầm mặc, Thái tử cũng không chú ý người khác, mà là cẩn thận ngẫm nghĩ lời nói của Lận Ngưng Hà, nhưng càng suy nghĩ, Thái tử lại càng tỏ ra nghiêm túc.

"Đây là chuyện khi nào?"

Khóe miệng dưới khăn che mặt của Lận Ngưng Hà cong lên.

"Bốn năm trước, ừm... Cụ thể một chút hẳn là tháng tư, lúc ấy hoa lê nở vừa đẹp."

Nàng nhớ rõ, cứu tên nhóc đen là vào tháng năm.

Nhìn dáng vẻ trầm tư của Thái tử, Lận Ngưng Hà biết mình đã thành công.

Muốn manh mối đã cho rồi, có hữu dụng không? Cũng không có tác dụng gì, nhưng Thái tử hẳn là sẽ không nhìn chằm chằm ta nữa.

Tốt nhất là Thái tử bởi vì vẫn không tìm được ta mà từ từ mất đi hứng thú, dù sao lúc ấy thời gian ta ở chung với hắn bất quá chỉ có nửa canh giờ, hẳn là sẽ không lưu lại ấn tượng quá sâu.

Lận Ngưng Hà nhìn bức họa kia, cộng thêm biểu cảm của Thái tử trước đó, đột nhiên lại có chút đắn đo bất định.

Không có lý nào, luận tư sắc ta cũng chỉ bình thường, kỳ thực cũng không có đẹp như vậy, tranh của Thái tử rõ ràng là sản phẩm sau khi hắn đã dùng bộ lọc làm đẹp.

Tóm lại, Thái tử sẽ không tốn quá nhiều thời gian ở chỗ ta... đại khái.

Nghĩ đến đây, tâm trạng lo lắng của Lận Ngưng Hà hơi buông lỏng một chút, sau đó bởi vì lời nói của Thái tử lại dâng lên.

"Tam tiểu thư đã cung cấp cho ta manh mối quan trọng, chén này ta kính Tam tiểu thư!"

Thái tử vừa nói, vừa nhẹ nhàng thu hồi bức họa, bộ dáng yêu quý đến tận xương kia làm Lận Ngưng Hà hết hồn.

Dứt lời, bức tranh cũng vừa vặn thu xong, Thái tử nâng chén với Lận Ngưng Hà.

Lận Ngưng Hà tuy rằng cảm thấy tửu lượng của mình sắp đến cực hạn, nhưng Thái tử đã nâng chén thì nàng cũng không thể từ chối, đành phải gắng gượng uống cạn.

Sớm biết vậy đã không nốc rượu một mình, bình thường tham dự loại trường hợp này căn bản chẳng ai tìm ta chuốc rượu, cũng chỉ khi nâng chén chúc tụng mới nhấp môi một chút. Hôm nay hay rồi, mỗi người đều lần lượt cho ta niềm vui bất ngờ, kết thúc còn không quên chuốc ta một chén, lúc ta tự uống đều là nhấm nháp đồ nhắm rồi mới nhấp từng ngụm rượu, vậy mà người khác mời rượu đều uống một hơi cạn sạch, ép ta cũng phải cạn chén theo.

Lận Ngưng Hà chậm rãi đặt chén xuống, cảm thấy có chút choáng váng, vừa định ngồi xuống lại nghe Thái tử lên tiếng.

"Tam tiểu thư tâm địa thiện lương lại trọng tình trọng nghĩa, hôm nay vừa gặp ta đã cảm thấy hận vì quen biết muộn, hay là chọn ngày lành tháng tốt cùng nhau du ngoạn Họa Liên Hồ, ngươi thấy thế nào?"

Cùng du ngoạn Họa Liên Hồ? Hắn muốn làm gì?

Muốn ta chỉ ra chỗ bị rơi xuống nước được cứu lúc ấy sao? Hay là cảm thấy ta nói dối? Hay là hoài nghi ta chính là Liên Nhi? Hay là...

Lận Ngưng Hà không tin lời Thái tử, nhưng trong lúc nhất thời có quá nhiều suy đoán nên không cách nào đưa ra quyết định.

Thái tử nhìn chằm chằm thế này thì làm sao suy nghĩ được... Hả? Có lẽ ta nên làm ra vẻ đang suy nghĩ?

Nam tử trưởng thành quyền cao chức trọng lại xa lạ, đột nhiên mời một nữ tử vừa mới cập kê đi du ngoạn, nghĩ thế nào cũng phải suy nghĩ thật kỹ mới phải.

Lận Ngưng Hà làm ra bộ dạng thẹn thùng, liếc mắt nhìn Lận Ngô Bân bên cạnh, chỉ thoáng qua rồi chuyển ánh mắt sang hướng khác.

Không thể tin tưởng lão cha không đáng tin cậy này, đêm nay đã bị lừa hai lần rồi.

Không được, ta đối với Thái tử hiểu biết vẫn chỉ dừng lại ở mức độ mà gia đình quan lại bình thường có thể biết, nhất thời cũng không nghĩ ra nguyên cớ gì, chỉ có thể từ chối trước đã.

Nghĩ đến đây, Lận Ngưng Hà ngẩng đầu nhìn về phía Thái tử, chậm rãi hành lễ, hơi áy náy mở lời.

"Thái tử điện hạ có thể đưa ra lời mời, tiểu nữ tử thụ sủng nhược kinh, đáng tiếc Họa Liên Hồ kia đã là tâm bệnh của tiểu nữ, hơn nữa thân thể tiểu nữ lại có chút yếu, chỉ sợ không có cách nào nhận được ý tốt của Thái tử điện hạ."

Bạn đang đọc Ta chỉ muốn nhàn nhã làm sao liền thành mỹ nhân Hoạ Quốc rồi [Dịch] của Tiên Miêu Văn Ti
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BachDa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.