Nấu chút canh gà
"Thái tử muốn kết giao bằng hữu, tiểu nữ vừa vui mừng vừa sợ hãi, nhưng hàn huyên tâm sự chỉ sợ là không có cơ hội, sáng sớm mai tiểu nữ sẽ rời khỏi kinh thành đi Lâm Châu." Lận Ngưng Hà sợ Thái tử hiểu lầm logic trong lời nói của mình, lại bổ sung: "Tiểu nữ quả thật không thích hợp rời nhà đi chơi trong thời gian dài, nhưng trong nhà vừa lúc có một sản nghiệp ở Lâm Châu cần ta đi quản lý, lần này đi Lâm Châu là để định cư."
Lời này vừa nói ra, ngoại trừ những người biết chuyện, tất cả đều lộ vẻ kinh ngạc, Thái tử thì ánh mắt quái dị nhìn về phía Lận Ngưng Hà.
"Tam tiểu thư... quả thật là nữ tử đặc biệt nhất mà ta từng gặp, nhưng với tư cách bằng hữu, ta có thể tiết lộ cho Tam tiểu thư một ít tin tức, tạm thời Tam tiểu thư không thể đến Lâm Châu."
Không thể đi ư?
"Ý của Thái tử điện hạ là..."
"Tam tiểu thư đừng hiểu lầm, ta tất nhiên sẽ không ép buộc ngươi ở lại kinh thành, chỉ là hôm nay vừa có mật báo, Lâm Châu đột nhiên xuất hiện thổ phỉ, đã có một nhà phú thương ở kinh thành bị bắt đi, tình thế vô cùng nghiêm trọng, các vị không biết phỏng chừng mấy ngày nữa sẽ rõ. Nếu Tam tiểu thư không tin, có thể ở lại kinh thành thêm vài ngày là có thể nhận được tin tức."
"Đa tạ Thái tử điện hạ đã nhắc nhở."
Lận Ngưng Hà quả thật chưa nhận được tin tức, nhìn biểu tình kinh ngạc của Lận Ngô Bân, có lẽ ông ấy cũng không biết.
Thái tử không cần thiết phải dùng chuyện này để gạt ta, xem ra kế hoạch đi Lâm Châu phải tạm thời trì hoãn rồi.
Vốn tưởng rằng qua ngày mai, kinh thành sẽ không còn nàng, cũng không cần cân nhắc áp lực của Thái tử và những người khác, nhưng Lâm Châu không thể đi, nàng thật sự cần suy nghĩ kỹ đối sách mới được.
Có lẽ là nhìn thấy lông mày đang nhíu chặt của Lận Ngưng Hà, Thái tử ôn hòa trấn an nói: "Tam tiểu thư không cần khó xử, triều đình sẽ mau chóng xử lý chuyện này, chắc hẳn không lâu nữa có thể trả lại bình yên cho Lâm Châu."
Thật đáng tin, nếu như không nhìn thấy biểu lộ lúc ngươi xem tranh, ta cũng sẽ khen ngươi một câu quân tử.
"Bệ hạ anh minh, nhất định có thể bình định nạn thổ phỉ, vi thần cũng sẽ tận tâm tận lực phụ tá bệ hạ..."
Lận Ngô Bân đúng lúc tiếp lời, yến hội lại trở về bầu không khí như ban nãy, Lận Ngưng Hà một mình ngồi trầm tư, vừa lắc lắc chén rượu.
Nhưng nàng luôn có thể cảm nhận được ánh mắt của Thái tử, Tam hoàng tử và Văn Hạo An, làm cho nàng có chút sợ hãi, suy nghĩ cũng bởi vì rượu vừa rồi mà không cách nào tập trung.
Rượu quá ba tuần, mọi người đều lộ ra vẻ ủ rũ.
Lận Ngô Bân làm quan nhiều năm, tự nhiên có thể nhìn ra ý đồ của bọn họ, xem thời gian không sai biệt lắm, sau một lần cuối cùng nâng chén liền tuyên bố yến tiệc kết thúc.
Trong tiếng cười nói vui vẻ, tiệc cập kê của Lận Ngưng Hà thuận lợi kết thúc, ừm... quá trình có chút phức tạp, nhưng ít ra khi kết thúc rất suôn sẻ.
Mọi người chào tạm biệt lẫn nhau, nhưng trong số khách khứa chỉ có Thái tử rời đi, những người còn lại đều mang tâm tư riêng chờ đợi.
Ba vị hoàng tử cùng nhau đi ra khỏi phòng tiệc, đứng ở bên cạnh cửa.
"Tam ca chẳng lẽ thật sự muốn tìm tiểu Ngưng hỏi cho ra lẽ sao? Ta thấy tiểu Ngưng không giống như biết chuyện gì."
"Nhìn dáng vẻ đau lòng của Lục đệ kìa, ta cũng sẽ không làm khó Tam tiểu thư, chỉ là có một số việc không hỏi rõ ràng thì trong lòng không yên." Tam hoàng tử thấy Lục hoàng tử cũng không phản bác gì, thần sắc có chút quái dị thở dài nói: "Lục đệ có điều không biết, chuyện này đối với ta vô cùng quan trọng, người đó là bằng hữu tốt nhất của ta."
Lục hoàng tử thấy thái độ của Tam hoàng tử kiên quyết, cũng không khuyên can nữa, sau khi hành lễ với nhau, liền cùng Thất hoàng tử vẫn luôn không có cảm giác tồn tại đến một đình viện ở bên cạnh.
Trong phòng tiệc.
Bọn hạ nhân đang thu dọn tàn cuộc, đám người Lận Ngô Bân sau khi tạm biệt cũng cùng nhau rời đi, chỉ còn Lận Ngưng Hà bị Văn Hạo An kéo sang một bên.
Lận Ngưng Hà hiện tại rất khổ não, trước khi Lận Hân Mính rời đi cũng không cho nàng sắc mặt tốt, Lận Ngô Bân cũng giống như có lời muốn nói, nàng càng ngày càng cảm thấy mờ mịt với tương lai của mình.
Đầu sỏ gây nên chính là ba vị khách không mời mà đến hôm nay.
Lận Ngưng Hà hung hăng trừng mắt nhìn bóng lưng Văn Hạo An, trước khi hắn xoay người lập tức thay bằng khuôn mặt tươi cười.
"Tam tiểu thư dường như có điều muốn nói với ta."
"Không có không có, ta cùng công tử không thân thiết, chỉ là lúc ở trường tư thục có gặp qua vài lần mà thôi."
Đúng vậy, chỉ gặp qua vài lần...
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |