Lời mời của Lận Hân Mính (2)
Nàng đối với hết thảy hiện tại rất thỏa mãn, sinh ra là thân nữ nhi, nàng cũng không có chí lớn gì, hơn nữa nàng cũng hỏi qua thế giới này có đồ vật gì đặc biệt hay không.
Đấu khí, ma lực, linh lực, cái gì cũng được.
Đáng tiếc, thế giới này cái gì cũng không có, vui sướng nguyên bản xuyên việt mang đến bị câu trả lời này cùng thân nữ nhi song trọng đả kích, triệt để tiêu tan.
Nàng hiện tại chỉ muốn làm một con cá mặn.
Uống chén trà xanh cũng coi như tỉnh táo hơn không ít, Trần mụ thấy nàng tỉnh cũng đã bưng thức ăn đã chuẩn bị xong lên, mặc dù không nóng hôi hổi như lúc mới ra nồi, nhưng biện pháp giữ ấm làm không tệ, hương vị cũng rất ngon.
Đây chính là Hàn Hương Viên của nàng, người rất ít, Trần mụ và Thanh Nhi cũng không câu nệ như vậy, ở dưới đại đa số tình huống đều làm việc của mình, lúc muốn chơi cùng nhau đánh bài.
Nói đến, hay là tìm Chính ca cùng nhau chơi mạt chược đi.
Lận Ngưng Hà vừa ăn vừa nghĩ.
Thôi bỏ đi, Trần mụ và Thanh Nhi tuy không câu nệ với nàng, nhưng vẫn biết nàng là tiểu thư, còn các nàng là tỳ nữ. Nếu để Lục hoàng tử đến, hai nàng căn bản không dám ngồi xuống.
Ăn uống no nê xong, Lận Ngưng Hà dựa vào ghế, vẻ mặt si ngốc nhìn trần nhà.
Hoặc nói là nằm ườn trên ghế càng thích hợp hơn. Lúc Trần mụ tới thu dọn chén đũa, thấy bộ dáng này của nàng lập tức cau mày nói: "Tiểu thư! Người nhìn xem người hiện tại bộ dáng thế nào, đâu có chút phong phạm tiểu thư khuê các nào. Phu nhân trước khi đi đã giao tiểu thư cho ta, người như vậy ta làm sao còn mặt mũi đi gặp nàng chứ, tiểu thư..."
"Ta sai rồi, ta sai rồi, Trần mụ, lời người nói ta đều có thể học thuộc lòng, ta đi rửa mặt đây!"
Trong tiếng oanh tạc điên cuồng của Trần mụ, Lận Ngưng Hà từ trên ghế bật dậy, ba bước làm hai lao ra khỏi phòng ngủ, để lại một mình Trần mụ thở dài không thôi.
"Phu nhân, người nói tiểu thư bây giờ là tốt hay xấu? Nhưng hôm qua đến dự lễ yến lại đều là đại nhân vật, cái này..."
Trần mụ đang nghĩ, có phải khẩu vị của những đại nhân vật kia đều rất đặc biệt hay không.
Bên kia, Lận Ngưng Hà đang làm "bài tập" mà mỗi sáng sớm nàng đều không thể thiếu, ngoại trừ rửa mặt ra, nàng còn cần bôi một loại thuốc cao đặc chế lên mặt, sau đó nhẹ nhàng xoa nắn, theo Thanh Nhi nói có công hiệu làm đẹp dưỡng nhan, giống như tối hôm qua tắm sữa hoa hồng, là tiểu thư của Lận phủ đều phải có.
Phương pháp làm đẹp của các tiểu thư đều không khác nhau mấy, loại thuốc làm đẹp của Lận phủ cũng được xem như là loại khá thân thiện với người dân, thành phần cụ thể Lận Ngưng Hà không biết, nàng chỉ có thể ngửi ra mùi của hạnh nhân.
Có lẽ hữu dụng, nhưng đối với nàng mà nói, khỏe mạnh mới là quan trọng nhất, chỉ cần thuốc làm đẹp này không có độc là được.
Lận Ngưng Hà chuyên tâm xoa nắn, không thấy được biểu lộ vô cùng hâm mộ của Thanh Nhi ở bên cạnh, nếu để cho nàng biết suy nghĩ trong lòng tiểu thư nhà mình, sợ là sẽ tức giận đến không nói lên lời.
Quá trình này cực kỳ tốn thời gian, lúc Lận Ngưng Hà và Thanh Nhi trở về đã qua gần hai khắc, bát đũa trong phòng sớm đã bị Trần mụ thu dọn xong.
Ngồi trước bàn trang điểm, nhìn tấm gương trong suốt, Lận Ngưng Hà tùy ý để Thanh Nhi chỉnh lại mái tóc của mình.
"Thanh Nhi, ngươi nói xem rốt cuộc có tiên nhân hay không?"
"Đương nhiên là có, các tiên nhân đều ở trên chín tầng trời nhìn chúng ta, bằng không thì là ai đang phù hộ quốc thái dân an a."
"Ta cảm thấy là triều đình cùng bách tính cùng nhau bảo hộ."
Nàng luôn cảm thấy chư thần trên chín tầng trời hình như không phải thứ gì tốt.
Nếu không tại sao phải quá đáng trêu cợt mình như vậy.
"Kiến giải của tiểu thư vẫn đặc biệt như vậy, trách không được Văn công tử sẽ để tâm đối với tiểu thư như vậy."
"Nói cái gì vậy, tuổi của Tiểu Thanh Nhi không lớn, trong đầu toàn là những thứ kỳ quái."
Lận Ngưng Hà trở tay gõ trán Thanh Nhi một cái.
"Văn công tử không phải là thích tiểu thư chứ."
Thanh Nhi nói xong vừa định né tránh, lại phát hiện tiểu thư nhà mình không muốn gõ mình, mà là một bộ trầm tư.
Chuyện của Văn Hạo An quả thật cần phải cân nhắc, y dường như cho rằng những thứ đó đều là nàng viết, thật trùng hợp, tối hôm qua liên quan đến khốn cục của Văn Hạo An, nàng còn trùng hợp đoán đúng.
Nghĩ nửa ngày, Lận Ngưng Hà lắc đầu.
Ít nhất bây giờ, tình cảm của Văn Hạo An đối với mình còn không phải tình yêu nam nữ. Nữ tử tướng phủ tứ công tử gặp qua nhiều vô số kể, so với nàng mỹ mạo hơn chỗ nào cũng có.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 14 |