Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời mời của Lận Hân Mính (3)

Phiên bản Dịch · 974 chữ

Không đúng, phương hướng sai rồi, Văn Hạo An hẳn không phải loại người háo sắc kia, hiện tại hắn nhìn chằm chằm vào mình một phần là bởi vì không chịu thua.

Ồ!

Không phục thì dễ làm, vậy ta thua một lần cho hắn xem, thua một lần không được thì thua hai lần, thắng nhiều tự nhiên sẽ cảm thấy ta cũng như vậy, hẳn là sẽ không tới tìm ta nữa.

"Được, cứ quyết định như vậy đi."

Rút một cái gai trong lòng ra, Lận Ngưng Hà vui mừng nhướng mày, tâm tình lại thoải mái không ít, thậm chí nàng cảm thấy thiếu nữ trong gương lại xinh đẹp thêm vài phần.

Hả?

Lận Ngưng Hà nhìn mình trong gương, lập tức cảm giác được chỗ không đúng.

Không đúng! Đây chính là xinh đẹp hơn không ít, tay của nha đầu này rất nhanh nha, một hồi trang điểm đều vẽ xong rồi.

"Thế nào, tiểu thư cũng rất hài lòng đi, lát nữa gặp Lục hoàng tử cam đoan sẽ mê hắn đến thần hồn điên đảo."

Thanh Nhi nhìn Lận Ngưng Hà quay đầu lại, không hề phát hiện vẻ mặt tiểu thư nhà mình đã trở nên âm trầm, còn đắc chí với kiệt tác của mình.

"Thanh Nhi lần này không dùng sai chứ!"

"Ta thấy ngươi ngứa da rồi!" Lận Ngưng Hà nhảy dựng lên, bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Nhi tùy ý xoa nắn, một hồi bóp một hồi nhào vào.

Quá xấu! Rõ ràng mình đã nói với nàng không cần trang điểm.

Đồ phá hoại!

"Tiểu thư, Thanh Nhi biết sai rồi."

"Ta đã nói không cho trang điểm chưa hả, ngươi ngay cả lời của ta cũng không nghe đúng hay không."

"Không có, không có, nhưng tiểu thư hôm nay không nói không cho trang điểm a."

"Còn dám mạnh miệng!"

Lận Ngưng Hà giận dữ, lực trên tay lại nặng thêm mấy phần, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Nhi đều bị chà đỏ.

"Được rồi tiểu thư, thời gian không còn sớm, nếu không xuất phát thì đã muộn."

Trần mụ kịp thời cứu viện mới cứu được Thanh Nhi.

"Trần mụ, tiểu thư ức hiếp người."

"Được, ngươi còn dám người xấu cáo trạng trước!"

"Được rồi! Thanh Nhi." Trần mụ nhìn hai tên dở hơi trước mắt này, lông mày đều nhăn lại đến tận mũi.

"Tiểu thư thật sự là đã chiều hư ngươi, lát nữa đi dọn nhà xí một lần, cơm trưa cũng không cho ăn."

"Tiểu thư ~ "

Vừa nghe đến phải thu dọn nhà xí, Thanh Nhi lập tức thay một bộ dáng vẻ đáng thương ôm lấy đùi Lận Ngưng Hà khóc lóc kể lể.

Hắc hắc, báo ứng a.

"E rằng điều này không tốt." Lận Ngưng Hà nghiêm túc nói.

"Tiểu thư ~ ta biết tiểu thư là tốt nhất ~ "

"Dân lấy thực làm trời, cơm trưa vẫn phải ăn."

Ăn cơm là quan trọng nhất.

"Nếu không thì không phải cũng không có sức lực làm việc sao?"

"Ô ô... Tiểu thư ức hiếp người..." Lực đạo ôm đùi Thanh Nhi lại sâu hơn một chút.

"Được rồi, Thanh Nhi, tiếp tục nháo nữa tiểu thư thật sự sẽ tức giận!" Trần mụ kịp thời ngăn lại nói: "Tiểu thư, Thanh Nhi làm hơi quá, nhưng đúng là đi gặp Lục hoàng tử, trang điểm một chút cũng rất bình thường."

"Không vẽ!" Lận Ngưng Hà ngồi trên ghế, khoanh tay nói: "Hơn nữa ra ngoài ta cũng sẽ mang theo mạng che mặt."

"Được rồi, nếu tiểu thư không muốn thì thôi." Trần mụ cũng không lay chuyển được Lận Ngưng Hà, Thanh Nhi thấy thế cũng thành thành thật thật đứng lên dọn dẹp sạch sẽ, sau đó tháo lớp trang điểm trên mặt Lận Ngưng Hà xuống.

Ô ô, kiệt tác của ta.

"Còn không mau đi thu dọn nhà xí!"

"Vâng."

Ô ô, còn phải thanh lý nhà xí...

Thấy Thanh Nhi ủ rũ đi ra khỏi phòng, Lận Ngưng Hà cũng cười trong lòng.

Đối mặt với đứa nhỏ đáng yêu như vậy, sao nàng có thể thật sự tức giận chứ.

"Ai, tiểu thư, ngươi thật sự không muốn chọn một lang quân tốt sao? Hôm qua..."

"Trần mụ, những người đến dự lễ yến kia đều có mục đích riêng, nhưng không có ai thật lòng với ta, huống hồ, cho dù có ta cũng sẽ để cho cha ngăn cản tất cả."

"Người khác lão thân không biết, nhưng Lục hoàng tử đối với tiểu thư lại toàn tâm toàn ý, hắn sẽ không để ý thân phận."

Chính ca hắn cũng không chê, nhưng hai người bọn họ không phải quan hệ như vậy.

"Trần mụ, Chính ca và ta thật sự chỉ là bạn tốt mà thôi."

"Nhưng chỉ quen biết mười tháng sao có thể tốt như vậy, tiểu thư..."

"Việc này đừng nhắc lại nữa!"

Lận Ngưng Hà biết là giải thích với các nàng không rõ, chỉ có thể hạ quyết tâm xụ mặt nói: "Lời của ta ở Lận phủ vô dụng, lẽ nào ở Hàn Hương viên cũng không được sao!"

"Không dám, là ta chống đối tiểu thư." Thấy Lận Ngưng Hà hơi giận, Trần mụ vội vàng cúi đầu quỳ xuống. Chỉ quỳ được nửa đường đã bị Lận Ngưng Hà giữ lại.

"Được rồi, Trần mụ, ta không phải thật sự tức giận, ta biết các ngươi đều không thể hiểu ta, các ngươi chỉ cần biết, ta làm những chuyện này là vì chính ta, không phải đang giận dỗi với ai là được rồi." Lận Ngưng Hà đỡ Trần mụ lên, cầm hà bao trên bàn đi ra ngoài.

Bạn đang đọc Ta chỉ muốn nhàn nhã làm sao liền thành mỹ nhân Hoạ Quốc rồi [Dịch] của Tiên Miêu Văn Ti
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BachDa
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.