Mỗi người đều có nỗi khổ riêng
"Điều này cũng kỳ quái, lúc trước ở trên chuyện lão tướng quân xuất chinh có một phần là do Văn tướng cản trở, sao đến cuối cùng ngược lại là hắn đồng ý?"
"Cái này thì ta không biết." Lận Ngưng Hà lắc đầu.
"Chẳng lẽ... Văn tướng là sau khi nhìn Xuất Tắc quá mức rung động, bị đả thông cảm thấy tranh chấp chốn miếu đường không nên ảnh hưởng đến giang sơn xã tắc?"
"Ngươi cảm thấy có thể sao? Ngươi coi Văn tướng là ai? Hơn nữa người ở trong ván cờ rất khó nhìn ra những điều này, nhưng theo cách nói của Văn Hạo An, Văn tướng tán thưởng Xuất Tắc, đồng thời cũng hỏi rất nhiều chuyện liên quan tới ta, nhưng Văn Hạo An chung quy ở chung với ta quá ít, không hiểu ta, cũng không nói được cái gì, cho nên ta cảm thấy, đối với Văn tướng trùng kích lớn nhất là một tiểu cô nương sáu tuổi viết ra Xuất Tắc."
"Nói cách khác... Lão tướng quân có thể xuất chinh, công lao là ở ngươi?"
Tần Chính Văn vẻ mặt quái dị nói ra ý nghĩ của mình, Lận Ngưng Hà cũng biết đây chẳng qua là vui đùa liền lắc đầu.
"Đây không phải khiêm tốn, nơi cần phải vận động trong này rất nhiều, không liên quan nhiều tới việc ta chép lại Xuất Tắc, thậm chí ngay cả Văn Hạo An thuật lại cũng là nhẹ, Thừa tướng thượng tấu, Hoàng thượng suy nghĩ, lão tướng quân trí dũng song toàn mới là trọng điểm. Ta vẫn luôn cảm thấy, có ta hay không đều giống nhau, sau Văn tướng là một vòng nối tiếp một vòng, thiếu chỗ nào cũng không thành được."
"Nhưng bây giờ cũng không có cách nào hoàn toàn tách ngươi ra."
Lận Ngưng Hà gật đầu.
"Ta muốn nói là, đây có thể là nguyên nhân Văn Hạo An khắc sâu ấn tượng đối với ta. Bài thơ kia cùng Đại Tĩnh chuyển bại thành thắng có sức rung động đối với hắn lớn nhất, vốn ta không biết vì sao yếu thế ở trong mắt hắn sẽ biến thành khinh thường, hiện tại đã rõ ràng hơn rất nhiều, hơn nữa ta đã nghĩ ra biện pháp làm sao để hắn không dây dưa ta nữa."
"Ồ? Nhanh như vậy?"
"Không sai, nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng thật khó, chỉ cần để cho hắn cho rằng ta không có tài hoa gì là tốt rồi. Nói đơn giản là bởi vì ta quả thật không có tài hoa gì đáng giá để Văn Hạo An tán thưởng, nói khó là rốt cuộc làm sao có thể khiến hắn cảm thấy ta không phải qua loa cho xong chuyện."
"Sau đó hắn sẽ mất đi hứng thú với ngươi?"
"Ít nhất sẽ mất đi hứng thú rất lớn, nếu hắn còn muốn tìm ta, thì để hắn ăn bế môn canh vài lần, nữ tử đẹp hơn ta ở kinh thành chỗ nào cũng có, tài nữ mạnh hơn ta càng nhiều, hắn làm con Thừa tướng, không bao lâu thời gian sẽ hoàn toàn mất đi hứng thú đối với ta."
"Ngươi nghiên cứu rất thấu triệt."
"Đương nhiên, đừng quên linh hồn của ta là đàn ông, đàn ông nghĩ như thế nào ta đều rõ."
"..."
Tiểu Ngưng à Tiểu Ngưng, ngươi kiếp trước liền không hiểu rõ tâm tư nam nhân a.
Trong đầu Tần Chính Văn hiện ra Lâm Ninh kiếp trước, thiếu niên thanh nhã kia có tâm tư tinh tế không thua nữ tử, nhưng cũng có rất nhiều thứ nữ tử không có.
"Được rồi, ngươi đã có kế hoạch là có thể thực hành, nhớ phải vạn sự cẩn thận, kinh thành không chỉ biểu hiện ra chút đồ vật này, mấy đại thế gia còn có sự phức tạp trong triều ngay cả ta cũng xem không hiểu."
"Biết rồi, ta không thông minh như vậy cũng không có thế lực gì, cẩn thận là trạng thái bình thường của ta, bằng không ta làm gì phải mang theo cái này?"
Lận Ngưng Hà quơ quơ khăn che mặt trong tay.
Ngụy trang chính là màu sắc bảo vệ của nàng.
"Lại nói về Lâm Châu đi, ngươi đã nhận được tin tức chưa?"
"Thái tử nói không sai, đại khái một tháng trước, ngoài Định Dương Cương Sơn Tặc ra, lại đột nhiên xuất hiện mấy nhóm sơn tặc, bọn họ đối với hoàn cảnh địa phương cực kỳ quen thuộc, thường thường bố trí mai phục không người nào có thể khám phá. Kỳ quái là, những sơn tặc này ngoại trừ đầu lĩnh của mình ra thì ngay cả người luyện võ cũng không có, nhưng bởi vì cạm bẫy tầng tầng lớp lớp, quỷ kế đa đoan, cho dù là đội xe có cao thủ hộ vệ cũng chỉ có thể cam đoan bản thân an toàn, hàng hóa cùng chủ tử ít khi bảo toàn được."
Lượng tin tức có chút lớn, Lận Ngưng Hà xử lý sơ qua rồi hỏi: "Tiểu thư nhà giàu trước đó chính là rơi vào loại tình huống này?"
"Ừm... Việc này không phải ta làm nên không quá rõ ràng."
Tần Chính Văn hồi tưởng lại tình báo một chút, ước chừng một phút sau mới mở miệng.
"Người bị bắt đi hẳn là tam nữ nhi của thương nhân gấm vóc nổi danh kinh thành Lý lão bản, nghe nói vốn là dự định đi Lâm Châu du ngoạn, thuận tiện đi theo đoàn xe vận chuyển hàng hóa, kết quả vừa tới Lâm Châu liền trúng mai phục, đến bây giờ cũng sinh tử chưa biết."
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |