Mỗi người đều có nỗi khổ riêng (2)
"Nàng hẳn là người bị hại đầu tiên, hiện tại còn chưa nháo đến tai hoàng thượng, chỉ là do tri phủ Lâm Châu điều tra, triều đình kết nối, tin tức có thể tra được không nhiều."
Điều này không phải rất rõ ràng sao...
Tình huống hiện tại đối với nàng mà nói xác thực rất nghiêm trọng, có cao thủ hộ vệ đều bị cướp, nàng đi căn bản chính là chịu chết.
"Xem ra kế hoạch đi Lâm Châu chỉ có thể tạm dừng."
"Nói ra thì hôm qua ta cũng là lần đầu tiên nghe nói ngươi muốn đi Lâm Châu, ở kinh thành có gì không tốt sao?"
"Tất nhiên là ở lại kinh thành sẽ thoải mái hơn, nhưng chỉ cần Hàn Hương Viên thuộc về một phần của Lận phủ thì Thịnh Mẫn sẽ không để cho ta an ổn."
"Nhưng ngươi không tranh không đoạt cũng là rõ như ban ngày, Lận Hân Mính và Lận Hân Kỳ đều là đích xuất, bất luận phương diện nào ngươi cũng sẽ không uy hiếp được các nàng."
"Không đơn giản như vậy."
Lận Ngưng Hà lắc đầu, uống một ngụm trà, tựa vào ghế, ánh mắt phức tạp lại ảm đạm, nàng kéo mái tóc được tết ở phía sau ra trước ngực, vừa vuốt tóc vừa thở dài.
"Cấu tạo của Lận phủ phức tạp hơn so với ngươi tưởng tượng."
"Ta biết quan hệ giữa Thịnh Mẫn và Thịnh lão, lúc trước sau khi trở mặt với bọn họ đã điều tra qua gốc gác của Lận phủ, Thịnh Mẫn đương nhiên là đối tượng điều tra trọng điểm."
"Thịnh lão là một trong những yếu tố phức tạp, nhưng tuyệt đối không phải là yếu tố chính. Trở lại đề tài vừa rồi, nếu như ta cứ ở lại trong Lận phủ không xuất giá, đầu tiên chính là việc thanh danh của Lận phủ và ta đều sẽ trở nên kém đi, tuy rằng ta không quan tâm, nhưng cha ta và Thịnh Mẫn có thể sẽ không quan tâm, đến lúc đó Thịnh Mẫn lại thổi gió bên gối với cha ta, thay đổi suy nghĩ của cha ta một cách vô tri vô giác, dưới hai tầng áp lực cha ta không có khả năng thờ ơ."
"Nhưng lúc đó tỷ muội Lận Hân Mính hẳn là đã xuất giá từ lâu, chuyện nhà mẹ đẻ, hơn nữa còn là tỷ muội khác mẹ, sẽ có ảnh hưởng đối với các nàng sao?"
"Sẽ có ảnh hưởng đối với Lận phủ, ngươi hẳn là biết, đại thiếu gia của Lận phủ chỉ là đang đi du học ở bên ngoài, không phải là không còn."
"Ta biết, Lận Tướng Quyền, cốt nhục thân sinh của Thịnh Mẫn."
"Đó là nam đinh duy nhất của Lận phủ, nếu như Thịnh Mẫn không sinh một đứa nữa, đây chính là độc đinh, hơn nữa đại ca kia của ta còn rất có chí tiến thủ, nhưng có một điểm."
Lận Ngưng Hà tay trái nâng khuỷu tay phải, vươn một ngón tay ngọc.
"Lận Tướng Quyền cũng giống như những đứa trẻ khác của Thịnh Mẫn, không hợp với ta."
"Tên Thịnh Mẫn này bụng dạ hẹp hòi, quan hệ giữa ả ta và mẹ đẻ của ngươi không tốt thì cũng thôi đi, còn muốn kéo dài thù hận đến đời sau."
"Haizz, vận khí không tốt, huống chi Tống di nương chỉ sinh được hai đứa, chết yểu một đại tỷ, sinh ra lão tam là ta sau đó buông tay nhân gian, để ta một mình đối phó toàn bộ Lận phủ ngoại trừ cha ta, ta cảm thấy ta có thể làm phai nhạt địch ý của Lận Hân Mính đã là rất không tệ rồi."
"..."
"Cho nên ngươi biết vì sao ta muốn đi Lâm Châu như vậy không? Ở đó, ta chỉ cần đưa tiền cho Lận phủ theo kế hoạch hàng năm, còn lại đều là của ta. Cho dù sau này Thịnh Mẫn hối hận, ta cũng có thể thoát ly khỏi thế lực của Lận phủ, dùng tiền tích góp mở mấy cửa hàng nhỏ, vẫn rất thoải mái."
Nói đến đây, tâm tình Lận Ngưng Hà tựa hồ tốt hơn không ít, nàng nâng chung trà lên thổi thổi hơi nóng, khóe miệng cong lên một nụ cười ngọt ngào.
Tần Chính Văn cũng hiểu ý tứ của bạn mình, ở thế giới này không có ai hiểu ý nghĩ của Lận Ngưng Hà hơn hắn.
Nhưng...
"Vậy ta làm sao tìm ngươi, thật vất vả mới gặp lại, lại phải tách ra, ngươi cũng không biết ta cả ngày có bao nhiêu nhàm chán."
“Cũng phải, ngươi thân là hoàng tử còn chưa được phong vương, rời khỏi kinh thành không thể không có lý do… Lúc ta suy nghĩ kế hoạch này còn chưa tìm được ngươi, ta còn tưởng rằng chỉ có một mình ta trùng sinh.”
“Ngươi cảm thấy ta không trùng sinh?”
“Ta cảm thấy ngươi không chết, ta nhớ lúc xe tải đụng tới ta đã dùng sức đẩy ngươi ra, nhưng bây giờ xem ra…”
“Ngươi đã tận lực… Dù sao hiện tại hai ta cũng đã trùng phùng, ở thế giới này còn có thể có bạn, xem như là điều may mắn trong bất hạnh.”
“…”
“Nhưng cho dù sau khi ta được phong vương có chọn đất phong ở Lâm Châu hoặc gần Lâm Châu, thì đó cũng là chuyện của mấy năm sau. Hơn nữa tính tình của Thái tử tương đối đa nghi, ta vừa được phong đất liền lập tức rời đi, khó tránh sẽ khiến hắn nảy sinh nghi ngờ, tốt nhất là đợi hắn đăng cơ rồi ta mới đi.”
“Tốt thật, còn có đất phong, không giống ta hai bàn tay trắng.”
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 14 |