Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuất phát

Phiên bản Dịch · 1201 chữ

"Vương Hách, ngươi thật sự cho rằng tốc độ của ta nhanh hơn Vương gia sao? Chẳng qua là do ngươi ngu xuẩn, chỉ chờ bản gia đút cho tận miệng, không biết tự mình giăng lưới, cho nên Vương Tín mới ném đứa con vợ cả như ngươi đến Lâm Châu."

Lư Hiển nói thẳng quả thật làm cho Vương Hách trên mặt có chút mất tự nhiên, bị đâm trúng chỗ đau hắn ta liền nhếch mép nói: "Con cháu Vương gia đều phải trải qua cửa ải này, phụ thân ta năm xưa cũng như thế, đến lúc đó ta tự nhiên sẽ hồi kinh."

"Thật sao? Ta nhớ rõ thúc thúc Vương Đàn của ngươi ở bên ngoài uất ức mà chết, ngươi tốt nhất đừng đi vào vết xe đổ đó."

Lời này chính là ác mộng gần đây của Vương Hách, nhìn các huynh đệ khác lục tục hồi kinh, chính mình lại không có tin tức, muốn nói không vội là giả. Dù sao, cho dù là con vợ cả, không làm ra được thành tích cũng có khả năng bị ném ở bên ngoài.

Vương Hách nghẹn một bụng lửa giận nhưng không thể phát ra ở chỗ này, thấy thế, Lư Hiển đạt được mục đích của mình, nói: "Thời gian không còn sớm, bản quan muốn nghỉ ngơi."

Lệnh đuổi khách vừa ban ra, Vương Hách chỉ có thể đứng dậy hành lễ, tâm sự nặng nề rời khỏi phòng khách, đợi hắn đi xa, Lư Hiển mới đứng dậy ra đứng ở cửa.

Lão quản gia tiến lên khoác thêm áo ngoài cho Lư Hiển, nói: "Đầu xuân tháng ba trời vẫn còn se lạnh, lão gia cần phải bảo trọng thân thể."

Lư Hiển gật gật đầu, nhìn ánh sao lấp lánh trong trời đêm, cười nói: "Lâm Châu có Vương Hách thì không thể an bình."

Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Còn may là tên ngu xuẩn tự cho là đúng này.

...

Tháng ba quả thật rất lạnh, dù là giữa trưa vẫn có chút se sắt.

Trong xe ngựa không có ánh mặt trời, may mà cũng không có gió lớn, trang phục xuân sắc trên người Lận Ngưng Hà là đủ.

Không biết là quan đạo an toàn hay là hộ vệ đi theo quá nhiều, trên đường đi không gặp phải bất cứ chuyện gì, đây đối với Lận Ngưng Hà mà nói là một khởi đầu tốt đẹp.

Nhìn Thanh Nhi ngủ say bên cạnh, Lận Ngưng Hà chỉ có thể nhàm chán vén rèm lên ngắm cảnh bên ngoài, Lâm Hồng lập tức cưỡi ngựa tới gần hỏi: "Tiểu thư có gì phân phó?"

"Không có chuyện gì, chỉ là buồn chán quá, nhìn cảnh sắc bên ngoài một chút."

"Vâng, có chuyện gì cứ gọi ta."

Lâm Hồng tiếp tục cảnh giới xung quanh, Lận Ngưng Hà nhìn một hồi, lại cảm thấy nhàm chán nên lại rụt người vào.

Không phải rừng cây thì cũng là đồng ruộng, cảnh sắc dọc theo đường đi đều không thay đổi, tới gần thành lớn còn có thể có xe ngựa lui tới, nhưng Lận Ngưng Hà không có thời gian vào trong thành dạo chơi, may mà có nơi phong cảnh hữu tình, Lâm Hồng sẽ dừng chân mời nàng xuống xem một chút.

Hộ vệ do cao thủ Nghĩ Huyệt và hộ vệ của Lận phủ thuê tạo thành, không ai thúc giục Lận Ngưng Hà, nhưng nàng không muốn để người của Nghĩ Huyệt lãng phí thời gian, hơn nữa trên đường đi không tránh khỏi nguy hiểm, cho nên nhanh chóng đến Lâm Châu mới có thể an tâm.

Muốn nói vì sao cao thủ hộ vệ vẫn không an lòng, có khả năng chính là bởi vì Tần Chính Văn không ở đây.

Kinh nghiệm mấy tháng nay khiến Lận Ngưng Hà càng sợ hãi ngoại giới, chỉ có Tần Chính Văn ở bên cạnh mới có thể làm nàng an tâm. Nhưng nếu như Tần Chính Văn nghênh ngang đồng hành đến Lâm Châu với nàng, nhất định sẽ khiến thế nhân bàn tán, đến lúc đó bị người hữu tâm thêm mắm thêm muối, có thể sẽ làm tổn hại thanh danh của Lận Ngưng Hà không cách nào cứu vãn.

Cho nên, dùng người của Nghĩ Huyệt không bị thế nhân biết đến mới là diệu kế, ít nhất bên ngoài đều là hộ vệ do Lận phủ thuê.

Tất cả đều có vẻ rất thoải mái, nhưng một khắc sau, đoàn xe sau khi trải qua một lần nghỉ ngơi chỉnh đốn liền biến thành trạng thái đi gấp.

Bởi vì, vốn dĩ đã hẹn gặp Tần Chính Văn ở thành Lâm Châu, nhưng giờ Tần Chính Văn đã bị tập kích.

Tuy nói trong tin tức truyền đến Tần Chính Văn và thủ hạ không hề hấn gì, nhưng cái này cho Lận Ngưng Hà một tín hiệu, đó chính là bên ngoài vẫn có nhân tố không xác định.

Lâm Hồng và đồng liêu thương lượng đưa ra hai phương án, một là đi thẳng đến thành Lâm Châu, vào thành là có thể an toàn, hai là quay đầu trở về thành thị đã đi qua trước đó.

Lộ trình trở về sẽ dài hơn, nếu đi gấp có thể đến trước khi trời tối. Lộ trình đi tới tuy ngắn, nhưng sẽ có nguy hiểm. Ý kiến của Lâm Hồng tự nhiên là bảo thủ một ít, Lận Ngưng Hà ở loại chuyện này có thể làm chỉ có nghe theo.

Kết quả lại rơi đúng vào cạm bẫy, tiếp cận trung tâm của cơn bão.

Thời gian trở lại hơn nửa tháng trước.

Đúng vào tháng ba, hàn ý đã bớt. Kinh thành đón tin vui, nạn trộm cướp ở Lâm Châu đã được dẹp yên, ba thôn dân vào rừng làm cướp, kể cả một bộ phận sơn tặc đã bị chém đầu thị chúng, Tần Trung Hiên rốt cục không cần lo lắng chậm trễ việc cày cấy vụ xuân, nhưng...

Việc này không giống với suy nghĩ của hắn, việc này có chỗ khác với tấu chương Lư Hiển đưa lên, Vương gia chỉ giao mấy chi thứ phạm tội, chưa thể lay động lợi ích phân bộ Lâm Châu của Vương gia.

Lại nói động tác của Vương gia, thôn kia lấy cả thôn làm giặc, tuy nói tuyệt đại bộ phận thôn dân cũng không tham dự bắt cóc tống tiền, nhưng Vương gia lại đồng ý chỉ giết ba kẻ cầm đầu.

Lư Hiển và Vương gia đều là hạng người một khi đã cắn thì nhất định sẽ kéo cho được miếng thịt xuống, làm sao lại có thể mây trôi nước chảy kết thúc việc này?

Theo luật, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, công khai đối kháng quan phủ đều sẽ bị phạt nặng, nhưng không chỉ có Lư Hiển do hoàng đế phái đến lựa chọn xử nhẹ, Vương gia cũng đồng ý điểm ấy, cứ như vậy, Tần Trung Hiên ngược lại có chút do dự.

Bạn đang đọc Ta chỉ muốn nhàn nhã làm sao liền thành mỹ nhân Hoạ Quốc rồi [Dịch] của Tiên Miêu Văn Ti
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BachDa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.