Xuất phát (2)
Không hạ bệ được Vương Tín thì thủy chung đó vẫn là một mối họa, nhưng tâm bệnh quan trọng nhất trước mắt ngược lại biến thành Lư Hiển. Cho nên, dưới tình huống Tần Trung Hiên suy nghĩ rất nhiều loại khả năng, đã quyết định phái người theo dõi Lâm Châu.
Đương nhiên, Tần Trung Hiên không có nhiều thời gian hao tổn với Lâm Châu như vậy, hắn muốn quản là toàn bộ giang sơn Đại Tĩnh, châu thành khác cũng có Vương gia cùng Ngụy gia quấy phá, Lâm Châu chỉ là một trong những nơi tương đối nghiêm trọng mà thôi.
Tầm mắt Thiên gia tạm thời không đề cập tới, Lận Ngưng Hà là một trong những con dân Đại Tĩnh, đang lấy tầm mắt của nàng xem chuyện này.
"Cứ như vậy là kết thúc rồi? Sao lại cảm thấy sấm to nhưng mưa lại nhỏ vậy?" Lận Ngưng Hà nhìn tình báo Tần Chính Văn mang đến, trong lòng luôn có một cảm giác trống vắng.
Cứu con gái nhà thương gia bị bắt cóc ra, giết giặc cỏ cầm đầu, khuyên nhủ thôn dân bình thường quay về, tuyên bố mở lại đường chính. Tất cả những điều này đều có vẻ đơn giản bình thường, nếu Lận Ngưng Hà là người hiện đại nhìn lại lịch sử có thể không cảm thấy như thế nào, nhưng khi cô thật sự đã theo dõi mấy tháng, thật sự không cảm thấy sẽ đơn giản như vậy.
Tần Chính Văn cũng nghĩ như vậy, nhưng mà tin tức này vừa mới đến, lấy mạng lưới tình báo của hắn còn chưa thể chặn được nhiều tin tức hơn, cho nên chỉ có thể suy đoán một hai: "Phụ hoàng đang hoài nghi Lư Hiển, cho nên chuyện này có thể sẽ không kết thúc đơn giản như vậy."
"Cứ như vậy, chẳng phải ta không có cách nào đến Lâm Châu rồi sao?"
"Vậy thì không đi, mấy tháng nay ở lại kinh thành không phải cũng rất tốt sao?"
"Có thể giống nhau sao? Ở lâu, lão thái thái nhất định sẽ nghĩ biện pháp đẩy mạnh quan hệ của hai ta."
Nhưng mà, điều Lận Ngưng Hà sợ hãi lại là điều Tần Chính Văn mong muốn.
Mấy tháng ở chung, Tần Chính Văn đã thử ám chỉ Lận Ngưng Hà mấy lần, không đợi hắn nói rõ, Lận Ngưng Hà đã nghi ngờ hắn. Hoài nghi hắn không sao, Tần Chính Văn không phải không muốn thổ lộ, nhưng Lận Ngưng Hà nói một câu "huynh đệ tốt" là lại khiến hắn nghẹn lời.
Ân... Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở đâu, Tiểu Ngưng nói là không thích chuyện sớm tối hầu hạ, không thích hiếu kính cha mẹ chồng mệt đến chết đi sống lại, nhưng làm lục hoàng tử phi không có những băn khoăn này, rốt cuộc Tiểu Ngưng đang kháng cự cái gì đây?
Tần Chính Văn nhìn chằm chằm vào Lận Ngưng Hà, ngẩn ra, không trả lời, Lận Ngưng Hà biết gần đây hắn kiểu gì cũng như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ uống một ngụm trà.
Nhìn thấy chén trà, Tần Chính Văn liền hoàn hồn.
"Tiền thị, đúng là phiền phức, nhưng muội mới mười sáu, kéo dài tới sang năm cũng không thành vấn đề, nếu thật sự không được thì muội tới phủ Lục hoàng tử ở tạm cũng được."
Loại đối thoại này xuất hiện trong vòng ba tháng rất nhiều lần, mỗi lần Lận Ngưng Hà đều sẽ nhìn chăm chú Tần Chính Văn, ý đồ từ trong nét mặt của hắn xác nhận điều gì đó.
Tần Chính Văn tuy rằng không biết diễn kịch như Lận Ngưng Hà, nhưng dù sao cũng đã sống mười lăm năm trong hoàng cung, cũng là cao thủ giả bộ hồ đồ, tự nhiên sẽ không bị Lận Ngưng Hà nhìn ra.
Nhìn mấy hơi, Lận Ngưng Hà thu hồi ánh mắt tiếp tục uống trà, sau đó nói: "Hoàng Thượng thân thể tráng kiện như mặt trời ban trưa, chờ Thái Tử đăng cơ không biết là lúc nào."
"Cũng không phải nhất định phải chờ thái tử đăng cơ chúng ta mới được phong vương, trước ba mươi tuổi nhất định sẽ phong, loại có công tích giống như ta, nói không chừng hai mươi tuổi là được rồi."
"Ngươi có năng lực, cho dù được phong vương, Hoàng Thượng cùng Thái Tử sẽ bằng lòng thả ngươi đi sao?"
Được, không lừa được Tiểu Ngưng.
Lận Ngưng Hà học khoa văn, đối với lịch sử có hiểu biết nhất định, cô không biết xử lý hiện tại như thế nào, cũng biết người có địa vị cao đối với người có thể dùng nhất định sẽ tận khả năng sai khiến.
Từ một góc độ khác mà nói, người có năng lực đến địa phương, việc làm cũng không hoàn toàn nằm trong tầm mắt Thiên gia. Lãnh địa Đại Tĩnh phong cho Vương Gia chỉ dùng để thu tô thuế, Vương Gia không có thực quyền quản lý, nhưng người có năng lực ở bên ngoài phát triển chút gì đó muốn giấu diếm được triều đình cũng không phải là việc khó, nếu là dụng tâm kín đáo...
Cho nên, cuối cùng vẫn phải đợi Thái tử đăng cơ, đối với triều cục thậm chí thiên hạ có năng lực chưởng khống nhất định mới có thể thả các Vương gia rời khỏi kinh thành.
"Ta cũng không nói phong vương là có thể đi, nhưng muội ở lại phủ Lục hoàng tử của ta không phải rất tốt sao?"
Nếu tỏ tình tạm thời không được, như vậy Tần Chính Văn cần phải làm là làm nhạt ý đồ của mình, khúc mắc kiếp trước của Lận Ngưng Hà không phải có thể dễ dàng vượt qua.
Nhưng lần này, hắn quả thật không ngờ tới suy nghĩ từ nhỏ của mình.
Lấy chồng, đối với nữ nhân mà nói là chuyện vô cùng trọng yếu, đặc biệt là ở cổ đại. Lận Ngưng Hà cũng như thế, làm lục hoàng tử phi không chỉ là vấn đề không có tự do ra vào như vậy, càng nhiều hơn chính là tâm ý nàng không biết Tần Chính Văn.
Hoàng tử phi không có quyền tái giá, Lận Ngưng Hà luôn cảm thấy nội tâm mình đang thay đổi, dường như có thêm một số tình cảm đặc biệt với Tần Chính Văn. Lận Ngưng Hà hiểu rất rõ cảm giác này bắt nguồn từ sự ỷ lại vào Tần Chính Văn, nhưng...
Mặc dù khả năng rất thấp, nhưng lỡ như, lỡ như ta thật sự thích Chính ca, biết được kiếp trước ta như thế nào thì hắn sẽ có cảm tưởng gì? Có cảm thấy ghê tởm hay không?
Lận Ngưng Hà biết rõ Tần Chính Văn thích nữ nhân, tuyệt đối không phải đồng tính luyến ái, nếu tâm ý của mình bị hắn phát hiện, khẳng định sẽ sinh lòng chán ghét, đến lúc đó...
Cho nên, Lận Ngưng Hà không dám cầm chung thân đại sự như thế để đánh cược, vì bảo vệ đoạn cảm tình này cũng không dám chủ động đưa ra, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |