Tam Lâm thôn (hạ)
"Ngưu lão bản không cần lo lắng nhiều, vụ làm ăn này nếu đàm phán thành công, về sau tất sẽ phải lui tới nhiều hơn. Lâm Châu này không thể so với Hàng Châu, Vương gia thế lớn nên cần phải cẩn thận một chút, cho nên ta muốn thỉnh giáo Ngưu lão bản một chút xem nên chú ý những chỗ nào."
Ngưu Đồ sờ sờ ria mép, suy nghĩ mãi, chỉ có thể nói ra một câu: "Ta thấy Chu lão bản không giống những người phú quý kia xem thường chúng ta, liền lắm miệng khuyên nhủ, ở Lâm Châu chọc vào nha môn có lẽ còn có thể cứu được, nhưng chọc vào Vương gia thì ở Lâm Châu sẽ không có chỗ đứng."
Tần Chính Văn không phải lần đầu tiên nghe được người địa phương đánh giá Vương gia, nhưng đại đa số bách tính căn bản không biết thế gia là gì, chỉ biết bọn họ là quyền quý không thể chọc vào, đều không có đánh giá sâu sắc và chắc chắn như thế.
Thật đúng là để cho ta bắt gặp, Ngưu Đồ này có thể tra ra được.
"Đa tạ Ngưu lão bản đã nhắc nhở, chúng ta vẫn nên nói một chút về vấn đề vận chuyển hàng hóa đi."
Biết rõ từ trên người vợ chồng Ngưu Đồ tạm thời không thể moi ra được tin tức gì, Tần Chính Văn liền tiếp tục nói chuyện làm ăn, Lận Ngưng Hà thì tán gẫu một ít chuyện nhà cửa. Tuy nói Lận Ngưng Hà cũng không có tự mình trải qua, nhưng kiếp trước nàng đã xem qua phim truyền hình và lịch sử, cộng thêm ở thế giới này nghe ngóng được, cùng Ngưu phu nhân trò chuyện ba ngày ba đêm cũng không có vấn đề gì.
Đoàn xe an an ổn ổn lái vào Tam Lâm thôn, trên đường thỉnh thoảng lại có thôn dân ra xem.
Tam Lâm thôn ba mặt giáp rừng, giao lưu với bên ngoài rất ít, bọn họ đừng nói là xe ngựa xa hoa như thế, ngay cả ngựa cao to cũng chưa thấy được mấy lần.
Xe ngựa chạy đến quê của Ngưu Đồ thì dừng lại, Ngưu Đồ và Tần Chính Văn xuống xe trước, Trầm Hương giả làm thị nữ đỡ Lận Ngưng Hà xuống, đập vào mắt là một cửa viện cũ kỹ.
Trước đó, viện tử giam giữ Lận Ngưng Hà không chỉ lớn mà còn rất mới, suýt chút nữa Lận Ngưng Hà đã cho rằng thôn này khá giàu có, bây giờ xem ra nơi đó không phải nhà của người bình thường.
Nói về quê nhà Ngưu Đồ, lúc này cửa viện mở rộng, một lão phụ nhân mang theo một nữ đồng chừng mười tuổi tiến lên nghênh đón nói: "Mau mau mời vào, trong phòng đã sớm chuẩn bị trà nóng."
"Nương, Thành Tài đâu?"
"Đang ngủ trong phòng, nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện, sợ quấy nhiễu đến khách quý."
Sau hai câu đơn giản, Ngưu Đồ quay sang hai người Tần Chính Văn, giới thiệu nói: "Đây là mẹ và nhị nữ nhi của ta. Nương, hai vị này là phú thương từ Hàng Châu tới, lần này là đến bàn chuyện làm ăn với con, thuận tiện thể nghiệm một chút phong cảnh điền viên."
"Được, được, mời quý khách vào trong, lão thân sẽ đi chuẩn bị chút điểm tâm." Lão phụ nhân nói xong, không đợi Tần Chính Văn nói chuyện, liền nhìn về phía tiểu cô nương nói: "A Lệ, con và cha nương con phải chiêu đãi khách nhân thật tốt."
"Con biết rồi! Các quý khách mời vào trong."
Thấy thế, Tần Chính Văn cũng không tiện nói gì, mọi người đi theo vợ chồng Ngưu Đồ và Ngưu Lệ vào trong sân.
Cũng may Ngưu Đồ là một người làm ăn có thể kiếm tiền, trong nhà ít nhất cũng có chỗ tiếp khách.
Trên thực tế, nhà này ở trong thôn xem như không tệ. Phòng ốc rộng rãi, mặt đất sạch sẽ, đủ loại đồ vật được lau chùi rất sạch sẽ, hiệu quả lấy ánh sáng cũng không tệ, chỉ là so với hoàn cảnh Tần Chính Văn và Lận Ngưng Hà sinh trưởng thì thật sự kém hơn quá nhiều.
Nhưng hai người không biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc, chỉ là bởi vì thân phận nên cố ý tỏ ra một tia xấu hổ, như vậy mới là bình thường.
Ngưu phu nhân dẫn theo Ngưu Lệ đi pha trà xong liền ngồi xuống, Ngưu Lệ thì hiểu chuyện mà đứng đợi ở một bên, Ngưu Đồ lúc này mới nói: "Hàn xá không thể so với nhà cao cửa rộng, làm cho hai vị chê cười rồi."
"Lời này của Ngưu lão bản khách khí quá, đại nương thịnh tình, chúng ta tất nhiên là vui vẻ. Huống hồ ta thường theo thê tử ta đi nông thôn du ngoạn, ở đều là phòng ốc như vậy, cũng không có chỗ nào không ổn."
Nói xong, Tần Chính Văn thấy Ngưu Đồ cười gật đầu, lúc này mới nói: "Thê tử ta đã sớm muốn đi rừng đồng ruộng một chuyến, trước mắt mới là giờ Mùi, không biết Ngưu phu nhân có thời gian rảnh không?"
Không cần Ngưu Đồ nói gì Ngưu phu nhân tự nhiên biết, liền đứng dậy dẫn theo Lận Ngưng Hà cùng Ngưu Lệ đi ra ngoài.
Lâm Châu gần phía nam, cày bừa vụ xuân tháng ba đã bắt đầu, nam đinh có thể làm việc trong thôn đều sẽ góp sức, phụ nhân ở trong nhà chuẩn bị đồ ăn, bọn nhỏ ngoại trừ đưa nước cho phụ huynh ra thì sẽ chơi đùa.
Mẹ con Lận Ngưng Hà và Ngưu phu nhân đứng trên ruộng, nhìn cảnh tượng an lành này, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi việc mình bị bắt cóc có phải là ảo giác hay không.
Nhưng mà, cái sân quen thuộc kia ở ngay trên sườn núi gần rừng rậm, cho dù đang ở phía dưới đồng bằng cũng có thể thấy rõ ràng.
Đã là dò xét, Lận Ngưng Hà không có ý định trực tiếp hỏi, nàng đứng ở đầu ruộng, nhìn nông dân cần cù, trong lòng không ngừng tự hỏi nên nói như thế nào.
Trên thực tế, Tần Chính Văn cũng không để Lận Ngưng Hà tìm hiểu tình báo, nàng làm như vậy hoàn toàn là vì giận dỗi.
Chính ca đích thực vẫn luôn tận tâm tận lực bảo vệ ta, ta hiểu nỗi khổ tâm của anh ta, nhưng anh ta không nên không thương lượng với ta mà sắp xếp chuyện ta muốn làm.
Lận Ngưng Hà có thể nghe lời, nhưng nàng không thể chấp nhận việc Tần Chính Văn không quan tâm đến suy nghĩ của mình, loại chuyện này có một thì sẽ có hai, cứ phát triển như vậy quan hệ của hai người sẽ không còn là bạn bè nữa.
Những lời này Lận Ngưng Hà không nói cho Tần Chính Văn nghe, cũng không có ý định nói ra, nàng muốn dùng hành động chứng minh mình không phải là vật trang sức của Tần Chính Văn, bắt đầu từ chuyện này.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |