Lễ Cập Kê (5)
“Tam muội quả nhiên là trời sinh xinh đẹp, chỉ trang điểm một chút đã động lòng người như thế.”
“Tỷ tỷ quá khen, năm ngoái tỷ tỷ cập kê yến long trọng, muội muội đến bây giờ vẫn còn nhớ như mới.”
Nghe vậy, Lận Hân Mính nở nụ cười hiểu ý.
“Tam muội cũng đừng thương tâm, không phải sao, ta và Kỳ nhi đều tới tham gia lễ cập kê của muội mà, người một nhà chúng ta...”
“Lục hoàng tử, Thất hoàng tử giá lâm!”
Ngoài cửa, tiếng gia đinh truyền đến cắt ngang lời Lận Hân Mính, cũng để cho Lận Ngưng Hà lấy khăn che mặt từ trong tay áo ra đeo lên.
Thất hoàng tử? Hắn tới làm gì?
Dứt lời, hai vị hoàng tử khí vũ hiên ngang đi đến. Lục hoàng tử dẫn đầu mày kiếm mắt sáng, khóe miệng mang theo một tia tự tin mỉm cười, khí chất phi phàm. Thất hoàng tử ý cười nồng đậm, chỉ có điều nụ cười kia ở trong mắt người hiểu rõ hắn lại có thể đọc ra một tầng hàm nghĩa khác.
So sánh với Lục hoàng tử, tướng mạo Thất hoàng tử nhu hòa hơn, đồng dạng mặc hoa phục cũng không có người có thể xem nhẹ khí chất tao nhã của hắn.
Tao nhã, cũng là ấn tượng đầu tiên của Lận Ngưng Hà đối với Thất hoàng tử.
Chỉ là ấn tượng đầu tiên...
Lận Hân Mính kết thúc lời mình muốn nói, hiểu chuyện kéo Lận Hân Kỳ lui qua một bên nhường đường cho hai vị hoàng tử, rồi hành lễ.
“Lục hoàng tử, Thất hoàng tử đại giá quang lâm, Lận phủ nghênh đón không chu toàn, xin thứ tội.”
“Không sao, hôm nay ta và Thất đệ tới đây là vì cập kê yến của Tiểu Ngưng, chư vị cũng không cần câu nệ như vậy.”
“Tạ ơn hai vị điện hạ.” Năm người Lận phủ đồng thời nói.
Sau khi chủ khách hành lễ lẫn nhau, hai vị hoàng tử được thị nữ tiếp dẫn đến ngồi vào ghế đã sớm chuẩn bị xong.
Lận Ngô Bân và Thịnh Mẫn nhiệt tình chiêu đãi hai vị hoàng tử, Lận Hân Mính ngồi vào vị trí bên cạnh, trên mặt lại hiện lên một tia không vui. Vẻ mặt này của cô ta, Lận Ngưng Hà nhìn thấy, nghĩ thầm lại muốn đi làm công tác tâm lý cho cô ta một chút.
“Nhưng cũng may chỉ có hai vị này, nếu nhiều hơn...”
“Tướng phủ Văn công tử đến!”
Lận Ngưng Hà khẽ lên tiếng, tiếng quát từ ngoài cửa đã cắt ngang, nàng lập tức nhíu mày, sắc mặt trở nên quái dị.
Trước tiên bỏ qua việc đả thông tâm lý cho Lận Hân Mính đã, mình không hề mời Văn Hạo An, cũng chẳng thân thiết gì với y, vào thời điểm mấu chốt này y tới làm gì?
Thời gian cho nàng quá ngắn, cũng bởi vì nàng không hiểu Văn Hạo An, cho nên căn bản không thể suy đoán.
Trong lúc suy nghĩ liền nhìn thấy một vị công tử phong độ nhẹ nhàng, ôn nhu như ngọc từ ngoài cửa bước vào trong sảnh, đi đến trước ghế của hai người Lục hoàng tử đột nhiên dừng lại, mỉm cười hành lễ.
"Hạo An bái kiến Lục hoàng tử điện hạ, Thất hoàng tử điện hạ."
"Miễn lễ."
Lục hoàng tử gật đầu, làm dấu tay với Văn Hạo An, lúc này Văn Hạo An mới xoay người đi về phía chủ vị.
"Vãn bối Văn Hạo An bái kiến Lận đại nhân, sự tình xảy ra đột ngột không kịp sai người đưa bái thiếp, mong Lận đại nhân thứ tội."
"Ha ha, không sao, không sao, chỉ là Văn công tử và tiểu nữ..."
Văn Hạo An có thể tới đã là nể mặt lắm rồi, đó chính là vị Tứ công tử nổi danh nhất tướng phủ, ngay cả Hoàng Thượng cũng khen ngợi tài hoa của hắn, nhưng Lận Ngô Bân chưa bao giờ nghe nói hắn cùng với tam nữ nhi của mình có qua lại gì.
"Vãn bối và Lận tam tiểu thư là chỗ quen biết cũ, tiệc cập kê của nàng dĩ nhiên vãn bối phải tới."
Văn Hạo An nhấn mạnh hai chữ "quen biết cũ", lời này vừa nói ra, mọi người không hẹn mà cùng nhìn Lận Ngưng Hà, biểu cảm cũng mỗi người mỗi khác.
Là người trong cuộc, Lận Ngưng Hà đè nén sự khó hiểu trong lòng, cười nói: "Tiểu nữ đương nhiên nhận ra Văn công tử, năm đó khi mới vào trường tư thục cùng Văn công tử là bạn học, từng nói với nhau mấy câu, hôm nay tiểu nữ đa tạ Văn công tử đã tới dự tiệc cập kê của ta."
Nàng không muốn để cho những người khác đến, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra khách khí.
Dứt lời, biểu cảm của mọi người hòa hoãn một chút, nhưng nghi ngờ trong lòng mỗi người vẫn chưa tiêu tan.
Tuy nhiên, biểu cảm của Văn Hạo An lại có chút vi diệu.
Thấy thế, Lận Ngô Bân cười nói: "Ha ha, đã đến thì là khách, người đâu, chuẩn bị ghế cho Văn công tử."
Gia đinh nhận được mệnh lệnh lên tiếng, lấy tốc độ nhanh nhất bày biện ghế xong xuôi, Văn Hạo An nhìn Lận Ngưng Hà thật sâu, xoay người đi về phía ghế ngồi xuống.
Còn chưa đợi Lận Ngưng Hà thở phào, Lận Ngô Bân bên cạnh đã ném cho nàng ánh mắt dò hỏi, nhưng nàng cũng chỉ có thể cười trừ rồi lắc đầu.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 28 |