Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sống sót sau tai nạn (2)

Phiên bản Dịch · 1221 chữ

Mặt khác, do kẻ địch rất linh hoạt, Lận Ngưng Hà đã cài đặt cơ chế bắn thủ công cho các mũi tên, cần có người giẫm lên bàn đạp đặt trên mặt đất, những khối gỗ nhỏ cài dây cung sẽ co lại, mũi tên mới có thể bắn ra.

Cho nên, bộ cơ quan này có thể do một người điều khiển, nhưng tốt nhất vẫn là để ba người cùng nhau vận hành sẽ hiệu quả hơn.

Ngoại trừ việc cần nắm bắt thời cơ bắn tên, cơ quan liên nỏ đều là công việc cơ giới hóa, Lận Ngưng Hà muốn điều khiển những cơ quan cần có kỹ xảo hơn.

Phe ta chỉ còn tám người, những thành viên Tổ Kiến và kẻ tập kích ngã trên mặt đất cũng không phải chết hết, phần lớn là bị trọng thương, càng muộn trị liệu, khả năng sống sót càng nhỏ, nhưng bọn họ không có cơ hội và tài nguyên cứu người, chỉ có thể chờ đợi trận chiến sớm kết thúc.

Mọi người bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, cuối cùng kẻ tập kích bắt đầu tấn công, đợt công kích thứ nhất chính là mưa tên, Lận Ngưng Hà khống chế cho Vệ Toàn Ô Trận mở ra, ngăn cản đợt công kích.

Trên thực tế, Vệ Toàn Tán không tốt bằng tấm khiên kim loại, nhưng nếu hỏi vì sao không dùng thuẫn trận.

Chín chiếc nỏ kia mục tiêu không lớn, hơn nữa phần lớn nỏ đều do Lận Ngưng Hà tự mình làm, tấm chắn kim loại cần phải tinh luyện kim loại và rèn sắt, ủy thác thợ rèn chế tạo những thứ này chắc chắn sẽ bị hoài nghi là có ý đồ tạo phản.

Những tấm khiên khác có hiệu quả tương đương với Vệ Toàn Tán, sau nhiều lần cân nhắc, cuối cùng đã chọn Vệ Toàn Ô Trận.

Sau đợt mưa tên là đến lượt địch nhân xung phong, cơ quan liên nỏ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng trong nháy mắt bắn ra một loạt tên, tốc độ nhanh, uy lực to lớn, gấp đôi so với tên nỏ bình thường, không một kẻ tập kích nào tránh thoát, tất cả đều bị bắn xuyên qua.

Mũi tên thậm chí còn bay ra khỏi sơn động, mang theo máu tươi bắn tới những tên xui xẻo đang chuẩn bị tiến vào ở bên ngoài.

Giảng giải vĩnh viễn không khiến người ta chấn động bằng thực chiến, không chỉ Tần Chính Văn kinh ngạc, mà mọi người ở Tổ Kiến cũng bắt đầu thật lòng bội phục thiết kế của Lận Ngưng Hà.

Ngược lại là Lận Ngưng Hà, trong lòng nàng biết rõ uy lực của cơ quan, cho nên càng quan tâm đến thời cơ phát động của các cơ quan khác.

Những cơ quan như gai đất, phi mộc và đinh bản là do giẫm lên để kích hoạt, nhưng do kẻ địch biết khinh công, Lận Ngưng Hà còn cài đặt thêm cơ chế giật cần để chủ động kích hoạt. Hơn nữa, còn có những cơ quan vốn cần phải thao tác bằng tay, trên vách tường bên cạnh Lận Ngưng Hà có đến hơn mười cái cần gạt.

Quân địch lại bắn thêm vài đợt mưa tên, ở giữa có xen lẫn hỏa tiễn, nhưng Vệ Toàn Tán xoay tròn có thể hất văng hỏa tiễn ra, bản thân sẽ không bị bén lửa, cho nên vẫn không có hiệu quả.

Chúng đã xung phong ba lần, thấy mãi không hạ được, thậm chí còn xuất hiện chiến thuật biển người với hàng chục người cùng lúc xung phong, nhưng bọn chúng vừa mới đột phá qua được hỏa lực của liên nỏ, đã bị Lận Ngưng Hà dùng đinh bản đâm cho thủng đầu.

Thủ lĩnh của nhóm tập kích không ngu ngốc, tấn công mãi không được liền không cho người chịu chết nữa, mà gọi người phóng hỏa, dùng vải ướt và cỏ ướt tạo ra khói đặc, chuẩn bị hun những người ở bên trong ra ngoài.

Đây là điều Lận Ngưng Hà không ngờ tới, trong lúc nhất thời trong động khói đặc cuồn cuộn, Tần Chính Văn nói: "Dùng nước làm ướt vải, chồng nhiều lớp che miệng mũi, sau đó nằm sấp xuống mặt đất."

Sơn động cũng không phải hoàn toàn đóng kín, năng lực tạo khói của kẻ tập kích cũng không mạnh, cho nên không khí ở dưới đáy coi như trong lành, cộng thêm vải ướt, đối với bọn họ cơ bản không có ảnh hưởng, nhưng Lận Ngưng Hà sau khi nằm xuống lại ho khan dữ dội vài tiếng.

"Tiểu Ngưng, muội làm sao vậy?"

"Khụ khụ, không có việc gì, chắc là vừa rồi ta quan sát cửa động không cẩn thận... Khụ khụ... hít phải một ít khói."

Lời giải thích hợp lý có thể làm cho đám người Tần Chính Văn bớt lo, nhưng không thể lừa gạt bản thân Lận Ngưng Hà, nàng mượn ánh lửa trong động, mắt sáng có thể thấy rõ, trên khăn tay ướt của mình có vết máu.

Ta bị thương? Từ trên cây nhảy xuống bị thương nặng như vậy sao?

Lận Ngưng Hà đột nhiên nhớ tới kiếp trước có một đứa bé ở trong sân, lúc chơi bóng rổ không cẩn thận ngã sấp xuống đất, một lúc sau đứng dậy về nhà, vốn dĩ mọi chuyện vẫn bình thường, nhưng sáng hôm sau khi phụ huynh gọi cậu ta dậy thì người đã lạnh ngắt, đưa đến bệnh viện mới phát hiện có một nội tạng bị dập nát.

Đây chính là thốn kình, lực tác động đúng vị trí có thể sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng hơn dự đoán rất nhiều.

Lận Ngưng Hà vội vàng bắt mạch cho mình, với y thuật nông cạn của nàng, chỉ có thể cảm giác được khí huyết của mình không thông, liền nhẹ nhàng ấn một cái lên các nơi trên bụng, phát hiện không có chỗ nào đau, điều này làm cho nàng càng thêm sợ hãi.

Không biết mới là thứ khiến người ta sợ hãi nhất. Lận Ngưng Hà lại ho khan vài tiếng, miệng nếm được một tia tanh ngọt, trùng hợp lúc này địch nhân không hun khói nữa, mà là mang theo khăn đen phát động một đợt công kích mới.

Mọi người ở Tổ Kiến đứng dậy lại điều khiển liên nỏ cơ quan, Lận Ngưng Hà khó khăn đứng dậy, đi đến bên tường khẽ gọi: "Chính ca, huynh qua bên này."

Tần Chính Văn nghe vậy liền đi đến bên cạnh Lận Ngưng Hà, còn chưa kịp hỏi, liền nghe Lận Ngưng Hà nói tiếp: "Đỡ ta, hình như ta bị nội thương rồi."

"Vậy muội nằm xuống nghỉ ngơi đi."

Nói xong, Tần Chính Văn đỡ cánh tay trái của Lận Ngưng Hà, muốn đặt nàng nằm xuống, Lận Ngưng Hà lại lắc đầu nói: "Nằm trên mặt đất ngược lại sẽ làm khí huyết lưu thông không thuận, hơn nữa thương thế của ta không nặng như vậy, cho ta mượn chút lực để ta từ từ là được."

Bạn đang đọc Ta chỉ muốn nhàn nhã làm sao liền thành mỹ nhân Hoạ Quốc rồi [Dịch] của Tiên Miêu Văn Ti
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BachDa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.