Cập Đệ Yến (Hạ)
Lận Hân Mính nghĩ đến việc đầu tiên mình sẽ vô tâm tán gẫu vì chuyện của Lận Ngưng Hà, Bàng Trung vội vàng phủ nhận nói: “Không không không, Lận tam tiểu thư rất tốt, ít nhất ta thấy nàng rất tốt, chỉ là ta cảm thấy nói xong chuyện của nàng, Lận tiểu thư sẽ không còn lời nào để nói với ta.”
Làm sao? Ngươi muốn lấy chuyện của Tam muội uy hiếp ta? Ta còn… liền ăn bộ này.
Một mặt, Lận Ngưng Hà chết mà sống lại, nàng so với dĩ vãng còn quý trọng người muội muội này hơn. Mặt khác, xưa nay đều là Lận Hân Mính bảo hộ nàng, ngăn lại phiền phức cho nàng, cho dù lúc ấy Lận Hân Mính cũng không thích nàng, cũng ít nhiều quen thuộc chức trách thân là tỷ tỷ, lần này lại là Lận Ngưng Hà vì Lận phủ đứng ra.
Tổng hợp lại, Lận Hân Mính thật sự lo lắng Lận Ngưng Hà đến mất ngủ.
“Ta… Có thể đáp ứng cùng ngươi nói chuyện phiếm, bất quá sau khi nói xong chuyện Tam muội, xin hãy đến một địa phương có thể bị người khác nhìn thấy, ta không muốn bị người hiểu lầm.”
“Việc này là ta thiếu suy xét, vừa rồi ta thấy Lận tiểu thư tựa hồ rất chán ghét người Vương gia, chỉ muốn giúp người thoát khốn.”
Bàng Trung có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng, nói: “Hôm nay ta cùng hai vị Tam giáp khác đi Đông Cung thảo luận văn chương thi Đình, nhìn thấy Lận tam tiểu thư học rộng, hiểu nhiều. Nhưng nàng luôn luôn có bộ dáng không tự nhiên, thường thường nghe theo an bài của Thái tử điện hạ, ta nghĩ, cho dù là bởi vì Lận tam tiểu thư khiêm tốn, làm khách khanh Đông Cung cũng không nên như vậy.”
Lận Hân Mính nghe rất nghiêm túc, càng nghe càng sốt ruột, nàng rất muốn nhờ người mang thư cho Lận Ngưng Hà, nhưng khổ nỗi không có cách nào, chỉ có thể thôi.
“Đa tạ Bàng công tử, Tam muội… quả thật là vì một ít nguyên nhân mới làm khách khanh Đông Cung. Nếu như, Bàng công tử còn có thể mang tin tức của Tam muội đến cho ta sao?”
Về phần thù lao, ngân lượng, tài nguyên hay tài vật, chỉ cần không quá phận là được.
“Đương nhiên có thể, Thái tử điện hạ muốn chúng ta tạm làm khách khanh Đông Cung, sau này có thể gặp được Lận tam tiểu thư.”
Nghe vậy, Lận Hân Mính ngừng một chút, thấy Bàng Trung quả thật không có đoạn sau, nàng cũng không định nhắc tới, liền hỏi: “Tam muội còn có tin tức gì khác không?”
“Không có, ta không thể một mình nói chuyện với Lận tam tiểu thư.” Bàng Trung có chút xấu hổ gãi đầu.
Nói xong câu này chính là trầm mặc trong thời gian rất lâu, Lận Hân Mính không biết Bàng Trung có ý gì, thù lao nhiều nàng sẽ không chủ động nhắc tới, nhưng đã đồng ý chuyện của người ta thì vẫn phải thực hiện.
“Nếu như thế, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện hoặc tìm nơi không nhiều người cũng được.”
“A, a, tốt, Lận tiểu thư, mời đi bên này.”
Bàng Trung không nói tin tức mấu chốt gì, nhưng Lận Hân Mính còn cần hắn sau đó đi Đông Cung mang tin tức, cho nên chỉ có thể tươi cười đón chào.
Hai người đứng dậy đi dạo với tốc độ bình thường, Tiểu Đồng lặng lẽ đi theo sau, nhưng đi được nửa khắc, Bàng Trung cũng không nói lời nào.
Đang lúc Lận Hân Mính cho rằng Bàng Trung muốn chờ tìm được nơi rồi nói tiếp, hắn rốt cuộc mở miệng hỏi: “Lận tiểu thư bình thường có sở thích gì?”
“Đánh đàn, ngắm hoa, trà nghệ và viết chữ.”
Hoàn toàn khác biệt với Lận Ngưng Hà, Lận Hân Mính là tiểu thư khuê các chính hiệu.
Bất quá, nghe Lận Hân Mính nói xong, Bàng Trung lại bày ra biểu lộ hối hận xoa xoa mi tâm, nói: “Cái này… Ta từng nghe nói Lận tiểu thư trà nghệ tuyệt luân, ta đối với việc này không hiểu rõ lắm, có thể cùng ta giảng giải một hai hay không?”
Bàng Trung nhìn qua không giống như là người cảm thấy hứng thú với trà nghệ…
Lận Hân Mính nhìn ra Bàng Trung không có chủ đề gì để nói, trước tiên nói cho hắn nghe trình tự trà nghệ, lại nói chút chuyện lý thú, nói xong, hai người liền đi tới chỗ có tốp năm tốp ba. Cũng may cách khá xa, những người kia có lẽ hoài nghi là Bàng Trung, không đợi tiến lên bọn họ đã đi xa, chỉ có thể coi như thôi.
Vì vậy, đề tài lại trì trệ không tiến.
Cứ tiếp tục như vậy Lận Hân Mính cũng cảm thấy xấu hổ, liền chủ động nói: “Bàng công tử đại tài, ta mặc dù không biết chuyện thi Đình, nhưng lần này tham gia yến hội, nghe người khác nói rất nhiều chuyện về ngươi, đối với văn chương của ngươi cũng có nghe thấy. Bàng công tử suy nghĩ độc đáo lại khiến người ta suy nghĩ sâu xa, có thể cùng ta chia sẻ một chút sinh hoạt thường ngày của ngươi hay không, tỷ như không phải thư tịch dùng để thi Đình, hoặc là tiêu khiển các loại.”
Nói đến đây, Bàng Trung liền hăng hái, Lận Hân Mính thầm nghĩ Trạng Nguyên lang quả nhiên thích đọc sách.
“Ta đọc sách tương đối nhiều, như “Sử Ký” của sử học, “Sơn Hải Kinh” của địa chí, “Lão Tử” của Đạo gia, “Thi Kinh” ghi lại thơ ca. Nhưng, đọc nhiều khó tránh khỏi sẽ rối loạn đầu óc, cho nên ta trước khi thi vẫn sẽ đọc lại một lần kinh điển Nho gia.”
Trước đó, Lận Hân Mính đã gặp hai vị tam giáp, một vị là Trạng Nguyên lang Văn Hạo An của khoa trước, bình thường hắn thích xem kinh điển của Pháp gia, chuyên nghiên cứu luật pháp. Một vị khác chính là phụ thân của nàng, thú vị là, Lận Ngô Bân thân là Hình bộ Thượng thư càng thích xem một ít kinh điển sử học hơn.
Lận Hân Mính không biết những người đỗ đầu tam giáp khác là dạng gì, nhưng vị Trạng Nguyên này, tùy ý xem kinh điển như xem sách giải trí, thật ít thấy.
Ân… Ta hình như còn nghe nói Vĩnh Hưng Sơ, Trạng Nguyên lang cùng khoa với Văn tướng, ở thời điểm tham ô bị xét nhà, quan binh phát hiện rất nhiều loại sách cấm như 《 Xuy Chúc Cựu Sự 》 cùng 《 Kim Đường Thu 》, làm người ta mở rộng tầm mắt.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |