Tần Đàm Tiên đau khổ
Lận Hân Mính đối với Lận Ngưng Hà ngoại trừ lo lắng hay là lo lắng, không có chút nào ghen tỵ, suy nghĩ một chút trả lời: “ Tam muội bình thường thích đọc sách cùng nghiên cứu cơ quan, phương diện cơ quan có trình độ rất cao, đọc sách rất rộng. Đúng rồi, muội ấy còn viết qua mấy bài thơ hay, phụ thân khen ngợi không thôi, phiếu khung lại, đến bây giờ còn treo ở trong sảnh đấy. ”
Hừ, nói với ngươi thì thế nào, Tam muội của ta cũng không phải nữ tử tầm thường, muội ấy ngay cả Thái tử cũng chướng mắt, mà ngươi, ít nhất mặt ngoài nhìn qua là công tử phóng đãng, là loại hình muội ấy ghét nhất… Nói như vậy cũng không đúng, Tam muội của ta tựa hồ ngoại trừ Lục hoàng tử ra cũng không có tiếp xúc gì với nam tử.
“Thì ra là Lận Tam tiểu thư còn biết làm thơ, ngay cả Thị Lang đại nhân cũng khen ngợi, thật là một kỳ nữ a!”
Sau đó, Giang Mạo Linh lại hỏi rất nhiều chuyện liên quan tới Lận Ngưng Hà. Lận Hân Mính không khỏi có chút phiền, hơi cho Bàng Trung một ánh mắt, Bàng Trung liền dẫn nàng rời đi.
Vị Bàng công tử này cũng là người nhiệt tình, có lẽ hắn giúp ta đi Đông Cung tìm hiểu tình trạng của Tam muội cũng không có ý đồ gì. Nhưng… Hôm nay hắn tìm ta nói chuyện phiếm có mục đích gì?
Dù sao Lận phủ cũng ở thời kỳ đặc thù, Lận Ngô Bân tuy rằng ra tù, nhưng trên dưới Lận phủ còn dưới sự giám thị của tân Thái tử, cho nên Lận Hân Mính vẫn không thể yên lòng với Bàng Trung.
“Lận tiểu thư, sau này ta còn có thể tìm người nói chuyện phiếm sao?”
Lận Hân Mính sửng sốt một chút, cười nói: “Được nha, chỉ cần ngươi tới Lận phủ, ta tùy thời phụng bồi.”
Hừ, có thể vào được rồi nói sau.
Lúc kết thúc yến tiệc cũng không tính là muộn, Tần Tinh Mặc tự mình đi tiễn ba người Bàng Trung một chút, lúc trở lại Đông Cung thì trời đã tối, bất quá, hắn không có trực tiếp trở về Khung Hoàn điện phê duyệt tấu chương hoặc là về Triển Dương điện nghỉ ngơi, mà là đi về hướng cung điện bên trái.
Trì Âm điện, chính là nơi ở của chính phi Thái tử, từ ngày yến tiệc chúc mừng bắt đầu, Tần Đàm Tiên vẫn tự giam mình trong phòng, chỉ có chi phí sinh hoạt hàng ngày có thể ra vào Trì Âm điện, bản thân nàng không gặp bất cứ kẻ nào.
Tần Tinh Mặc hiểu rõ Tần Đàm Tiên, biết nàng trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận hiện thực, trước mắt đã qua một đoạn thời gian, mặc kệ như thế nào cũng nên đi xem một chút.
Đi tới trước cửa lớn, các cung nữ cũng không ngăn cản, nhưng cũng không dám tự tiện mở cửa.
“Điện hạ tìm đến Thái tử phi, không nhanh chóng mở cửa, còn chờ cái gì!”
Tiền Tứ giỏi làm công việc của thái giám, nhưng cung nữ lại mang vẻ mặt khó xử hành lễ với Tần Tinh Mặc nói: “Điện hạ bớt giận, Thái tử phi nói nàng ai cũng không muốn gặp, các nô tỳ có chút khó xử, nhưng nếu là điện hạ, các nô tỳ tuyệt đối không có lý do ngăn cản.”
Cung nữ nào biết tranh đoạt ngôi vị, các nàng chỉ cảm thấy Thái tử và Thái tử phi giống như cãi nhau, nhưng nếu hỏi các nàng càng nghe ai, không thể nghi ngờ khẳng định là Thái tử cầm quyền.
Dù sao, quyền lực của Thái tử phi cũng là Thái tử cho.
Các cung nữ chỉ có thể cầu nguyện sẽ không bị tai bay vạ gió, nhưng mà Tần Tinh Mặc ở trước khi các nàng mở cửa ngăn lại nói: “Không cần cưỡng ép mở cửa, các ngươi đi xuống trước đi, ta cùng Tiên Nhi trò chuyện một chút.”
Vừa mở miệng, Tần Tinh Mặc liền mang theo một chút hơi rượu, một đám thủ hạ biết chủ tử muốn làm gì, tất cả đều im lặng đứng canh ở một bên, chỉ có Vương Nhất Thuận đi theo bảo vệ hắn.
Đợi cung nữ đi rồi, Tần Tinh Mặc mới tới gần cửa phòng, nhẹ nhàng gõ gõ, nói: "Tiên Nhi, hẳn là ngươi còn chưa ngủ, có thể trò chuyện một chút không?"
Dứt lời, không có tiếng trả lời, nhưng Tần Tinh Mặc có thể nghe được bên trong truyền đến tiếng động rất nhỏ, dường như muốn đi tới nhưng lại đột nhiên dừng lại, điều này làm cho trong lòng hắn đã nắm chắc.
"Trên triều đình bận rộn nhiều việc, Vương gia lại có khả năng dựa thế làm lớn, trở lại Đông cung cũng chẳng có ai hiểu ta để nói chuyện. Tiên Nhi, ta chưa từng nghĩ tới, mỗi ngày không gặp được ngươi hóa ra lại gian nan như vậy."
Thanh âm mệt mỏi truyền vào trong phòng, Tần Tinh Mặc nghe rõ Tần Đàm Tiên đang rón rén đi tới trước cửa, nhưng không lên tiếng, nào ngờ chút tài nghệ ngụy trang này của nàng đối với Tần Tinh Mặc mà nói chẳng khác nào không có.
"Tiên Nhi, ta biết ngươi đang oán ta, nhưng ta không có cách nào. Nếu nhạc phụ theo ước định rời đi, ta nhất định sẽ tuân thủ lời hứa, nhưng... tranh đoạt hoàng vị chính là tàn khốc như vậy."
Tần Tinh Mặc sẽ không cho Tần Đàm Tiên có thời gian suy nghĩ, hắn nói tiếp: "Tiên Nhi, còn nhớ đêm đầu tiên gặp nhau ở Ninh Vương phủ không, ta nhìn ngươi trong đình thật lâu không thể dời mắt, khoảnh khắc đó ta biết kiếp này chỉ yêu một mình ngươi. Tiên Nhi, chẳng lẽ ngươi không hiểu sao? Bao năm qua ta không ngại gian khổ, đâu chỉ vì chính mình."
Nói xong, Tần Tinh Mặc dốc toàn lực diễn, nghiêng người dựa vào trước cửa, trong giọng nói tràn đầy cô độc: "Tiên Nhi, ta từng hứa cho ngươi xiêm y lộng lẫy, phấn son, trang sức, mỗi thứ đều phải là tốt nhất thế gian, những thứ này ta đều đang từng bước thực hiện. Nhưng đồ vật dù tốt cũng chỉ là vật chết, nếu không có người đẹp nhất trong lòng ta thì có ích lợi gì?"
Tần Đàm Tiên ở sau cửa tim như muốn vỡ ra, nghe ngoài cửa từng tiếng "Tiên Nhi", nàng rốt cuộc nhịn không được mở cửa, đã thấy Tần Tinh Mặc đầy vẻ cô đơn ngồi nghiêng trước cửa, ngẩng đầu nhìn mình.
Người yêu của mình nhìn qua yếu ớt như thế, Tần Đàm Tiên không màng nhiều, cúi người ôm lấy hắn.
"Tinh Mặc, là lỗi của ta, ta không nên tùy hứng như vậy."
Tần Tinh Mặc cũng đứng lên, dùng sức ôm Tần Đàm Tiên vào trong ngực.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |