Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nói chuyện đêm với Lận Hân Mính (3)

Phiên bản Dịch · 993 chữ

Lận Hân Kỳ nhảy dựng lên, chống nạnh chỉ vào Lận Ngưng Hà hô, nhưng không đợi Lận Ngưng Hà nói cái gì, Lận Hân Mính lại quát: "Kỳ nhi ngồi xuống, không thể làm động tác không hợp lễ như thế!"

Nghe vậy, Lận Hân Kỳ chỉ có thể hậm hực ngồi trở lại, nhưng ánh mắt của nàng cũng không có khuất phục, còn hung tợn nhìn chằm chằm Lận Ngưng Hà.

Lận Hân Mính thì cười nhìn về phía Lận Ngưng Hà, nói: "Tam tỷ của ngươi hôm nay đã khác xưa, có ba vị hoàng tử cùng một vị kỳ tài Văn công tử trăm năm khó gặp làm chỗ dựa, đừng nói ngươi, chỉ sợ ta ở trong mắt tỷ ấy cũng chỉ là một tiểu nhân vật."

Lận Ngưng Hà đã nghe quen giọng điệu âm dương quái khí của vị nhị tỷ này, cũng hiểu được bây giờ nên làm gì, chờ đối phương nói xong, Lận Ngưng Hà lập tức thay đổi nụ cười càng thêm sáng lạn, dời bước đến phía sau Lận Hân Mính, đặt tay lên vai nàng, nhẹ nhàng xoa bóp.

Thường ngày, nắn vai nàng nói lời hay ý đẹp rồi nhận sai, cuối cùng nghe một hồi chỉ trích âm dương quái khí cũng coi như xong, nhưng hôm nay lại có chỗ khác biệt.

Lận Hân Mính giơ hai tay lên, cầm tay nàng xuống.

"Cũng không dám để Tam muội bóp vai cho ta, tỷ tỷ nhận không nổi a, cái này nếu để cho mấy vị đại nhân kia biết, còn không lột da ta."

Không đúng, ban ngày ngươi còn không như vậy đâu...

Lận Ngưng Hà có chút kinh ngạc, buổi tối Lận Hân Mính cùng ban ngày chênh lệch quá nhiều, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng nàng hiểu được lúc này nên dỗ dành.

Không cho bóp vai, vậy ta đổi chỗ khác thôi.

Lận Ngưng Hà đi tới bên cạnh nàng, sửa sang lại váy một chút rồi ngồi xổm xuống, duỗi bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ lên đùi của nàng, trước khi nàng nói chuyện đã mở miệng nói: "Nào có, tỷ tỷ chớ chế nhạo ta, ngoại trừ Lục hoàng tử ra, những hoàng tử khác chẳng qua chỉ đến góp vui mà thôi, nghĩ đến bây giờ chắc đã bỏ ta ra sau đầu rồi."

"Vậy tại sao không thấy bọn họ đến xem náo nhiệt của ta?" Lận Hân Mính mỉm cười, vươn ngón trỏ nâng cằm Lận Ngưng Hà lên, khiến cho nàng phải nhìn mình, lại nói: "Biểu tình của Thái tử ta thấy rất rõ ràng, Tam hoàng tử cũng coi nhánh cây ngươi làm như trân bảo, Văn công tử trong toàn bộ yến hội có hơn phân nửa thời gian đều nhìn ngươi. Muội muội sẽ không coi ta là kẻ ngốc đấy chứ?"

Tỷ à, đây không phải vấn đề ngươi có ngốc hay không, toàn bộ yến hội không ai có thể tránh được pháp nhãn của ngươi nha.

Làm sao bây giờ? Lúc ở Vạn Hưng Thính giải thích Thịnh Mẫn cũng ở đây, nếu như lừa gạt Lận Hân Mính, quay đầu lại để cho nàng hỏi ra thì sẽ xảy ra chuyện, dù sao cũng lừa không được, không bằng liền thẳng thắn đi.

Nhưng... Ở bên Lận Hân Mính phải thêm chút gia vị.

Nghĩ đến đây, Lận Ngưng Hà nhắm ngay mặt đất đá cẩm thạch tương đối sạch sẽ bên cạnh, nghiêng người ngồi xuống, tay trái chống đất, khăn tay trong tay áo thuận thế rơi ra cũng bị nàng vân vê ở tay phải, cõng hai người mím môi ngáp thật to, quay đầu, đồng thời hơi cong môi phấn lên, mí mắt hướng lên dùng sức, để cho số lượng nước mắt ít ỏi che phủ trên mắt. Giờ phút này, đôi mắt đẹp của nàng đã bị nước mắt long lanh lấp lánh, phối hợp với vẻ mặt khổ luyện nhiều năm, nghiễm nhiên một bộ dáng bi thương rơi lệ.

Nhưng Lận Ngưng Hà biết, bộ dạng này đối phó với nam nhân rất có hiệu quả, nhưng đối phương là Lận Hân Mính, chỉ như vậy còn chưa đủ.

"Tỷ tỷ có chỗ không biết, bộ dáng kia của Thái tử làm ta tối hôm qua cả đêm đều ngủ không ngon, sợ Thái tử kia làm ra chuyện gì khác thường."

Lận Hân Kỳ ở bên cạnh đã ngây người, thậm chí nàng còn tin tưởng lời Lận Ngưng Hà nói, nhưng Lận Hân Mính cũng không phải dễ đối phó như vậy.

"Buổi trưa gặp Tam muội cũng không giống ngủ không ngon, cho dù thật sự ngủ không ngon, sợ cũng là bởi vì vụng trộm vui vẻ, hưng phấn đến không ngủ được a?"

"Sao tỷ tỷ có thể nói như vậy chứ, ta không muốn xuất giá đã nói không phải ngày một ngày hai, phụ thân không hiểu thì thôi, làm sao ngay cả tỷ tỷ vẫn luôn giúp ta cũng nói vậy chứ?" Nói xong, Lận Ngưng Hà cầm khăn tay lên lau nước mắt không tồn tại ở khóe mắt.

Một cái ngáp ra nước mắt quá ít, phải dùng tiết kiệm một chút.

"Tam muội đừng khóc nữa, đứng lên đi." Nói thì nói như vậy, nhưng Lận Hân Mính không có ý định đi đỡ, ngược lại Lận Hân Kỳ đứng bên cạnh muốn đứng lên lại bị nàng dùng ánh mắt trừng trở về.

"Ô ô..."

"Nhìn dáng vẻ xinh đẹp khiến người ta thương xót này đi, ta suýt chút nữa bị lừa rồi, Tam muội chính là bóp chặt tim mấy vị hoàng tử như vậy sao?"

"Ô ô, tỷ tỷ vì sao nói như vậy? Nếu tỷ tỷ cũng không tin ta, ta thật sự là lực bất tòng tâm rồi."

Bạn đang đọc Ta chỉ muốn nhàn nhã làm sao liền thành mỹ nhân Hoạ Quốc rồi [Dịch] của Tiên Miêu Văn Ti
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BachDa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.