Ước hẹn của Văn Hạo An (3)
Ngoại trừ yến hội cấp bậc quốc gia ra, Lận Ngô Bân căn bản chưa từng thấy nhiều hoàng tử đồng thời có mặt như vậy, hắn ổn định tâm thần cười nói: "Các vị khách quý có thể tham dự lễ cập kê của tam nữ nhi, Lận mỗ vô cùng cảm kích. Thời gian trôi qua thật nhanh, Hà nhi cũng đã là đại cô nương rồi, nhưng Hà nhi từ nhỏ đã không giống với những đứa trẻ khác, cũng không biết minh châu trong tay ta đây sẽ rơi vào nhà ai. Lận mỗ xin không nói nhiều nữa, tiệc cập kê chính thức bắt đầu, các vị cứ ăn uống thoải mái."
Nói xong, Lận Ngô Bân như trút được gánh nặng ngồi xuống, nhìn thấy những đại nhân vật kia đều mỉm cười, hắn lại nhìn về phía Lận Ngưng Hà bên cạnh, đã thấy trong ánh mắt nàng lộ ra một chút mệt mỏi.
"Hà nhi, làm sao vậy?"
Khúc nhạc vang lên, vũ nữ uyển chuyển, mọi người bắt đầu thưởng thức mỹ thực rượu ngon trên bàn, Lận Ngô Bân lúc này mới nhân lúc uống rượu mà nhỏ giọng hỏi.
"Không có việc gì, phụ thân, người vui vẻ là tốt rồi."
Lận Ngưng Hà đã không muốn nói lại những lời lẽ sáo rỗng kia nữa, có lẽ cả đời Lận Ngô Bân cũng không thể hiểu được suy nghĩ của nàng.
Hay là... Bởi vì hắn cảm thấy tân khách hôm nay đều là có ý đồ với ta?
Lận Ngưng Hà không lộ dấu vết mà quét mắt nhìn các vị khách quý phía dưới.
Đầu tiên loại trừ Chính ca, người khác không biết vị Lục hoàng tử này đang suy nghĩ gì, nhưng mình lại hiểu rất rõ, là bạn từ nhỏ của nàng kiếp trước, cùng nàng trọng sinh tới thời đại này, tình bạn của hai người vượt qua thời đại, vượt qua sinh tử.
Thất hoàng tử chỉ là đến góp vui, dưới vẻ ngoài ưu nhã ẩn giấu một trái tim sung sướng.
Còn lại Thái tử, Tam hoàng tử và Văn Hạo An tạm thời không biết, nhưng với thân phận của ba vị này thì không có khả năng để ý đến mình.
Vậy phân tích như vậy chẳng phải ta cực kỳ an toàn sao?
Lận Ngưng Hà vui mừng khôn xiết, giữa lông mày tràn đầy ý cười, điểm này lại bị Lận Hân Mính bắt gặp.
Trên sự bất mãn lại tăng thêm một tầng tức giận.
Lận Hân Mính ngược lại không có biểu hiện ra ngoài, chỉ là trên mặt mang theo nụ cười, vừa phụ họa vừa kính rượu.
Lời khách sáo cũng đã nói gần đủ, Văn Hạo An tìm đúng thời cơ đứng lên nâng chén với chủ vị.
"Hôm nay tại hạ tham dự tiệc cập kê vô cùng vui vẻ, vừa rồi Lận đại nhân có nhắc đến chuyện của Tam tiểu thư hồi nhỏ, cũng khiến tại hạ nhớ đến một chuyện, không biết Tam tiểu thư còn nhớ ước định năm đó không?"
Cái gì? Cha ta nói chuyện khi còn bé gì cơ?
Lận Ngưng Hà đã sớm chìm đắm trong mớ phân tích lung tung của mình, làm sao nghe được bọn họ đang nói cái gì, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể cười đáp lại: "Không biết Văn công tử nói ước định là chỉ ước định với tiểu nữ sao?"
"Đương nhiên, ngoại trừ Tam tiểu thư, tại hạ chưa bao giờ có ước định với bất kỳ người nào khác."
Văn Hạo An ánh mắt chắc chắn, tầm mắt khóa chặt trên người Lận Ngưng Hà, điều này làm cho Lận Ngưng Hà đột nhiên xuất hiện một cảm giác nguy cơ.
Nếu như nói hai người bọn họ đã từng có cái gì có thể được gọi là ước định, cũng chỉ có câu nói kia.
Lúc ấy mình nói với Văn Hạo An một tràng đạo lý lớn dưới góc nhìn của người hiện đại đối với cổ đại, Văn Hạo An sau khi nghe xong vẻ mặt thoạt nhìn rất chấn động, nhưng trên khuôn mặt non nớt càng nhiều biểu cảm hơn là mờ mịt không hiểu.
Sau đó hắn nói có chuyện muốn thương lượng với mình, hỏi có thể tìm mình hay không.
Lúc ấy nàng hoàn toàn coi Văn Hạo An như một đứa trẻ, cho rằng cái gọi là muốn thương lượng với mình chẳng qua chỉ là vấn đề của một đứa trẻ con, liền đồng ý. Ai ngờ Văn Hạo An nhiều năm như vậy cũng không tìm mình, nàng còn tưởng rằng hắn đã sớm quên mất chuyện này, kết quả lại tìm được mình ở trường hợp tiệc cập kê thế này.
Buồn cười thật, mình bày mưu tính kế, giải quyết ưu phiền cho nhân tài trẻ tuổi nổi danh nhất Đại Tĩnh, ngẫm lại cũng cảm thấy buồn cười.
"Tiểu nữ đương nhiên nhớ rõ, nhưng câu nói kia chỉ là lời nói trong lúc tức giận mà thôi, bây giờ nghĩ lại thật sự là có chút khoa trương, hi vọng Văn công tử bỏ qua cho."
"Tam tiểu thư nói ước định kia không được tính sao?"
Văn Hạo An nheo mắt mỉm cười, tuy vẫn là gương mặt thư sinh nho nhã kia, nhưng Lận Ngưng Hà rõ ràng nhìn thấy một tia âm trầm từ trong vẻ mặt này.
"Văn công tử hiểu lầm rồi, tiểu nữ chỉ là muốn nhắc nhở Văn công tử, so với Văn công tử, tiểu nữ có thể nói là bất học vô thuật, có thể giúp đỡ đương nhiên là có hạn, mong rằng Văn công tử không nên đánh giá sai thực lực của ta."
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 28 |