Hinh Hương Hiên (3)
"Nói đến lại, tiền khai trương là ta tìm phụ thân mượn, hơn một năm mới trả được, lúc đó ông ấy giống như đã quên."
Lận Ngô Bân đối xử tốt với mình, nàng đều ghi tạc trong lòng, tuy rằng rất ít khi cảm nhận được tình thương của cha, nhưng nàng đối với cha mình vô cùng tôn kính, ở thời đại này người có thể vì một thứ nữ nhỏ bé làm được đến mức này, Lận Ngô Bân đại khái là độc nhất vô nhị.
"Cách thật xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm trên người của ngươi, sao không vào? Lão bản của ta."
Nghe tiếng nhìn lại, hơn phân nửa là Từ Manh vừa treo một cái túi thơm lên trên một tấm bảng, lúc xoay người nhìn thấy Lận Ngưng Hà mới lên tiếng.
"Trong tiệm mùi thơm nồng như vậy, muội còn có thể ngửi được mùi trên người ta? Không hổ là "Hương mỹ nhân" a." Lận Ngưng Hà cũng vui đùa với Từ Manh, bước vào.
Từ Manh lớn hơn cô hai tuổi, sau khi trải qua biến cố lớn như vậy, cả người vô cùng thành thục, nội tình kém hơn Lận Ngưng Hà không ít, nhưng cũng có thể xưng một câu là dung mạo xinh đẹp, cho nên khách quen cùng người ở gần đều gọi cô là "Hương mỹ nhân".
"Ở chỗ tỷ, muội cũng không dám nhận danh xưng "mỹ nhân" a." Từ Manh biết Lận Ngưng Hà không thích phô trương, cũng không nói thêm gì, chỉ nói một tiếng với tiểu nhị bên cạnh, sau đó liền dẫn Lận Ngưng Hà đi hậu viện.
Phía trước Hinh Hương Hiên là nơi bán hương, phía sau là nơi Từ Manh chế hương, mà phía sau cửa hàng là chỗ ở của cô.
Vào phòng, Lận Ngưng Hà tháo khăn che mặt xuống, ngồi trên ghế, nhận lấy ly trà Từ Manh đưa qua uống một ngụm, lúc này mới phản ứng lại.
"Không đúng, muội nhìn thấy ta xuất hiện ở kinh thành chẳng lẽ không kỳ quái sao? Mấy ngày trước ta đã nói với muội ta muốn đi Lâm Châu quản lý thôn trang rồi mà?"
Từ Manh cũng đặt chén trà xuống nói: "Thật ra muội rất kinh ngạc, nhưng mà tỷ từ trước đến nay đều như vậy, làm như vậy chắc chắn có lý do, đương nhiên, không đi là tốt nhất."
"Sao vậy, muội luyến tiếc ta?"
Lận Ngưng Hà đùa giỡn nhìn về phía Từ Manh, nhưng Từ Manh lại rất nghiêm túc mà nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Đúng vậy, muội đương nhiên không nỡ xa tỷ, tỷ chính là người quan trọng nhất của muội bây giờ."
Nói xong, Từ Manh nắm lấy tay Lận Ngưng Hà nói: "Tỷ dịu dàng thiện lương như vậy, tướng mạo vóc dáng cổ kim có một không hai, nếu muội là nam tử, có liều mạng cũng muốn cưới tỷ, làm sao có thể nỡ để tỷ đi?"
"Muội..."
"Nhưng nếu tỷ không chê, muội không phải nam tử cũng có thể cưới tỷ."
"..."
"Hay là tỷ cưới muội cũng được."
Nói đến đây, Lận Ngưng Hà hất tay Từ Manh ra, búng trán cô một cái.
"Muội thật đúng là dám nói, nếu còn có lần sau ta nhất định sẽ gõ cho đầu muội sưng vù lên."
Từ Manh ôm trán xoa xoa một lúc, thấy thần sắc Lận Ngưng Hà hòa hoãn một chút liền rót chén trà, đi vào chủ đề chính: "Cho nên? Vốn dĩ hôm qua tỷ đã phải đi Lâm Châu, sao bây giờ tỷ còn chưa đi? Chẳng lẽ tỷ đổi ý rồi?"
"Lâm Châu đột nhiên có thổ phỉ, tạm thời không đi được." Lận Ngưng Hà nhận lấy nước trà Từ Manh đưa tới, uống một ngụm lại nói: "Gần đây trong tiệm thế nào?"
"Hừ, vừa đến đã nói chuyện tiền bạc, tỷ không thể nói chuyện khác sao."
Từ Manh hờn dỗi làm Lận Ngưng Hà giật nảy mình, cảm giác khác thường từ sống lưng bò lên sau gáy.
Cũng không phải Từ Manh không đẹp, chỉ là một là cô bây giờ đối với nữ nhân một chút hứng thú cũng không có, hai là bình thường Từ Manh làm như vậy, hơn phân nửa là muốn làm loạn.
"Ta... Đây không phải là quan tâm đến sự phát triển của cửa hàng sao, Hinh Hương Hiên cũng có một nửa cổ phần của ta."
"Haizz, tỷ biết không, nếu không có người lương thiện như tỷ, chỉ sợ lúc đó muội gắng gượng qua được cũng sẽ tràn ngập tuyệt vọng đối với thế giới này."
Lúc đó, Từ Manh ngoại trừ nợ nần, tiền mua quan tài và tiền mở cửa hàng đều là Lận Ngưng Hà cho, cô thậm chí còn nghĩ cố gắng làm việc, dùng cả đời báo đáp Lận Ngưng Hà, nhưng Lận Ngưng Hà lại nói tiền xem như cho cô mượn, lợi nhuận của Hinh Hương Hiên cô tạm thời không quản, tất cả đều là của Từ Manh.
Trên thực tế, Từ thị hương phương quả thật rất được người ta hoan nghênh, hơn nữa còn đưa một số kẻ đứng sau màn ra trước công lý, những người khác cũng có thể cảm giác được sau lưng Lận Ngưng Hà có người, cho nên mấy năm nay mặc dù có chút va chạm nhỏ, nhưng đã không ai dám làm quá đáng giống như chuyện của cha mẹ Từ Manh. Từ Manh cũng là cẩn thận lại cẩn thận, trải qua hơn ba năm không ngừng cố gắng, rốt cuộc đã trả hết tiền cho Lận Ngưng Hà.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |