Hinh Hương Hiên (4)
Cũng vào lúc đó, Lận Ngưng Hà đưa ra khái niệm "cổ phần", nói Hinh Hương Hiên lấy quý làm chu kỳ tính lợi nhuận, năm phần cho cô, còn lại đều là của Từ Manh.
Từ Manh đương nhiên là ngây ngẩn cả người, lúc đó cô tự nhận là đã có hiểu biết nhất định đối với Lận Ngưng Hà, nhưng sau khi trải qua chuyện này, cô phát hiện mình vẫn không hiểu Lận Ngưng Hà.
Mặc dù trong lòng Từ Manh, Lận Ngưng Hà chính là thần tiên sống của cô, nhưng Lận Ngưng Hà không nghĩ như vậy. Mục đích cô làm những việc này rất đơn giản, tiền cũng đã bỏ ra, chỉ lấy lại vốn không có ý nghĩa gì, tay nghề chế hương của Từ thị tốt như vậy, không chia một chén canh thật đáng tiếc.
Về phần tiền, đối với Từ Manh mà nói là cứu mạng, đối với cô mà nói chính là không có chỗ tiêu tiền mà thôi, theo suy nghĩ của cô, làm công cho người khác thực sự không có động lực gì, rất dễ dàng làm cho có lệ, thậm chí là bỏ việc, dù sao phương thuốc ở trong tay người ta. Trần mụ cũng đã nói có thể ký khế ước bán thân, nhưng Lận Ngưng Hà tương đối không thích loại hành vi này, cộng tất cả các loại nguyên nhân lại với nhau, mới có tình huống hiện tại.
Lận Ngưng Hà cảm thấy năng lực nhìn người và vận may của mình đều rất tốt, Từ Manh là người chính trực, có thiên phú chế hương cũng sẽ không lười biếng chút nào, chia hoa hồng mỗi quý của Hinh Hương Hiên cũng đủ để cô sau khi cho Lận phủ năm mươi lượng vẫn còn dư lại không ít tiền.
Những ý nghĩ này cô đã nói với Từ Manh, nhưng Từ Manh chỉ coi như cô đang an ủi mình, muốn mình yên tâm mà thôi.
Lận Ngưng Hà nhìn vẻ mặt có chút hoảng hốt của Từ Manh, trong lúc nhất thời có chút đau lòng cho người bạn tốt của mình, liền an ủi: "Thế giới này vẫn là nhiều người tốt, chẳng qua những kẻ làm mưa làm gió ở kinh thành đều là những kẻ già đời, ngươi lừa ta gạt, so với mạng người bọn họ càng quan tâm tiền hơn."
Nghe vậy, Từ Manh quét qua vẻ mặt lo lắng, mặt giãn ra cười, nhưng nụ cười này lại đột nhiên khiến Lận Ngưng Hà có dự cảm không tốt.
"Nói như vậy, hôm qua lúc nghe được tin tức kia muội không kinh ngạc chút nào, nghĩ đến cũng bởi vì muội biết đó là tỷ, tất cả những chuyện này liền trở nên đương nhiên."
"Muội cũng đừng nghe bọn họ nói bậy, ta..."
"Ôi chao, muội còn chưa nói là chuyện nào, sao tỷ lại phản bác muội rồi?"
Từ Manh biết mình là Tam tiểu thư của Lận phủ, cho nên Lận Ngưng Hà đã sớm dự đoán được mình tới chỗ này tất nhiên sẽ bị hỏi đến chuyện này, nàng cười khổ lắc đầu nói: "Đừng có giả ngốc nữa, muội biết tỷ nói là chuyện nào, chuyến đi này lỗ tai của muội đều muốn mài ra kén rồi."
"Vậy để muội đoán xem, lời đồn nào là thật? Mấy vị kia đều là tình nhân cũ của tỷ? Hay là trong tay tỷ có bí bảo do hoàng đế khai quốc lưu lại?"
"Muội không cảm thấy quá vô lý sao?"
"Ôi chao, muội còn nghe qua chuyện càng kỳ quái hơn, nói tỷ là hồ ly ngàn năm đến làm loạn Đại Tĩnh, đoạt gốc rễ long mạch đấy." Từ Manh che miệng cười khẽ, hiển nhiên, cô cũng sẽ không cảm thấy loại khả năng này là thật.
"Sai rồi, sai hết rồi, bao gồm cả những gì muội nghe được trên đường tới đây, nói ta thật ra là công chúa, nói phụ thân ta sắp thăng lên thượng thư, nói trong tay ta có tàng bảo đồ, vân vân, những lời đồn đại như thế đều là giả."
"Vậy tình huống thực sự là gì?"
Từ Manh ngược lại đã chuẩn bị xong việc Lận Ngưng Hà không nói, dù sao việc này cũng là việc riêng, cho dù là bạn bè cũng không nên ép cô nói, nhưng Lận Ngưng Hà không nghĩ như vậy.
"Sự thật không thú vị bằng lời đồn đãi bịa đặt, mấy vị kia đến tiệc cập kê của ta đều có mục đích, tìm người, hỏi manh mối, nhưng phần lớn không có quan hệ gì với ta."
Chuyện của đám người Thái tử liên lụy rất nhiều, nói Từ Manh cũng không thể giúp đỡ cô được, chẳng bằng tùy tiện nói dối, hơn nữa so với lời đồn hoặc là chân tướng, lời nói dối này mới càng phù hợp với lẽ thường.
Từ Manh còn muốn hỏi thêm, nhưng Lận Ngưng Hà nói xong liền cầm lấy chén trà, nhắm mắt lại lẳng lặng uống, dáng vẻ như không muốn nói nữa, cô ngầm hiểu, cũng không hỏi tiếp. Theo cô, đơn giản chính là mấy loại tình huống như vậy, nhưng Lận Ngưng Hà không muốn nói tự nhiên là có lý do của cô.
Thấy Từ Manh không hỏi lại, Lận Ngưng Hà đặt chén trà xuống, đổi đề tài: "Gần đây đám người kia có thành thật không? Có động tĩnh gì không?"
"Ngoại trừ tháng trước tới hỏi muội có muốn gia nhập thương hội của bọn họ hay không ra thì không còn gì nữa, chuyện này tỷ cũng biết."
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |