Hinh Hương Hiên (5)
"Để ý nhiều một chút, Từ thị hương phương chỉ là một phần trong kế hoạch của bọn họ, hội trưởng thương hội kia rất tham lam, nói không chừng đằng sau là hoàng thương."
"Tỷ có tin tức gì?"
"Không có, dù sao đều là suy đoán, vậy không ngại đoán lớn hơn một chút, theo phương thức này đánh lên mười hai phần tinh thần để phòng bị, lo trước khỏi hoạ mà."
"Hiểu rồi, gần đây việc làm ăn cũng đến bình cảnh, muội định thử làm chút hương mới để bán."
Tiền hoa hồng quý ba lần cũng không kém quá nhiều, Lận Ngưng Hà cũng biết đã gần đến bình cảnh, nhưng mà, đối sách của cô có chút khác với Từ Manh.
"Chế tạo hương mới thì có thể, nhưng ta cảm thấy trước tiên không cần bán, đã đến bình cảnh, không ngại nằm yên một thời gian, xem tình huống rồi nói sau."
"Tỷ cảm thấy sắp có chuyện lớn gì đó xảy ra?"
"Khó mà nói, thêm một đoạn thời gian nữa sẽ có các sự kiện lớn như ngày lập quốc, ngày mừng thọ của Hoàng thượng, mỗi khi gặp loại thời khắc mấu chốt này vẫn nên thành thật một chút thì tốt hơn... Chuyện làm ăn ta hiểu được không nhiều lắm, nếu như muội cảm thấy nhất định phải tung ra hương mới, ta đây cũng sẽ không ngăn cản, ta chỉ có thể cho muội một chút đề nghị."
Đây cũng là đạo sinh tồn của Lận Ngưng Hà, mỗi khi đến một tiết điểm mấu chốt liền co lại, cho dù không co được cũng tận lực làm cho cảm giác tồn tại của mình thấp một chút. Đương nhiên, nàng không có cách nào làm được mọi chuyện chu toàn, có mấy lần sai lầm cũng không có biện pháp, đại thể không sai là được.
Thấy Từ Manh rơi vào trầm tư, Lận Ngưng Hà đứng dậy chuẩn bị rời đi. Vốn dĩ cô chỉ muốn đến thăm Từ Manh, nói với cô hai chuyện mình chưa đi và nạn thổ phỉ ở Lâm Châu, bây giờ mọi chuyện cũng đã nói xong, bản thân mình vẫn không nên quấy rầy người bận rộn này.
Vận hành Hinh Hương Hiên, mua sắm vật liệu, đối chiếu sổ sách, chế hương bán hương, những việc này đều là Từ Manh một mình làm, nhiều nhất chính là tuyển mấy nhân viên cửa hàng đến làm việc, chuyện quan trọng cô còn phải đích thân giám sát, Lận Ngưng Hà chỉ có nhượng lại năm phần cổ phần mới có thể làm cho mình an tâm.
Đeo khăn che mặt đi đến đại sảnh, chào hỏi mấy tiểu nhị xong, Lận Ngưng Hà chậm rãi đi trên đường, suy nghĩ chuyện kế tiếp, hoàn toàn không phát hiện phía sau mình còn có bốn người.
Bốn người này ăn mặc giả dạng thành người bán hàng rong, vừa nói vừa cười đánh xe lừa, hòa làm một thể với đường cái, lại có thể duy trì trong tầm mắt có bóng dáng Lận Ngưng Hà.
Hai người đi bên ngoài nói chuyện nhà cửa, hai người bên trong trao đổi ánh mắt với nhau, mang trên mặt nụ cười cởi mở, nhỏ giọng nói: "Đầu lĩnh, là ả ta sao?"
"Đúng vậy, ta đi theo ả ta từ Lận phủ, trừ phi Hinh Hương Hiên có một người có hình thể tương tự ả ta..."
Nếu thật sự là như vậy, đã nói rõ mục tiêu của bọn họ đã sớm biết mình bị theo dõi, vậy nhiệm vụ của bọn họ coi như là thất bại.
Bất quá, bốn người bọn họ đều là cao thủ, không thể nói là đi nghênh ngang trong kinh thành, nhưng muốn theo dõi một người vẫn rất dễ dàng. Chỉ cần đối phương không sớm cảnh giác, lại khống chế tốt khoảng cách theo dõi, cho dù đối phương là cao thủ cũng rất khó phát hiện, huống chi tư liệu cho bọn họ, hình dung về mục tiêu chỉ là một nữ tử yếu đuối không có căn cơ mà thôi.
"Muốn ta nói cứ để nhị ca ngũ đệ tạo ra chút hỗn loạn, hai ta nhân cơ hội bắt nàng đi là được, cần gì phải tốn nhiều công sức như vậy?"
"Không được, đây là nhiệm vụ công tử tự mình giao, không thể có nửa điểm sơ xuất, tiến hành theo kế hoạch ban đầu, nếu không được thì chỉ thu thập một chút tình báo của người này, ngày sau lại bàn."
Lão Tứ là người có võ công tốt nhất trong năm người bọn họ, điều này cũng dẫn đến việc hắn làm việc quá thích dựa vào võ lực để giải quyết, không đủ cẩn trọng.
Bốn người cứ như vậy đi theo, mà Lận Ngưng Hà vẫn không phát hiện sự ngụy trang tốt như vậy, lúc này, lộ trình cách Lận phủ còn một nửa, rốt cuộc cũng tới địa điểm mai phục.
Cửa hàng đồ ăn nhanh bên đường vì muốn thu hút khách mà bày ra hoạt động mua một tặng một, bách tính phụ cận cơ hồ đều đi xem náo nhiệt, khiến cho đoạn đường vốn ít người này trở nên càng thêm trống trải, Lận Ngưng Hà chỉ nhìn thoáng qua cửa hàng đồ ăn vặt bị vây chật như nêm cối, rồi đi về nhà.
Bởi vì đã tới gần địa điểm mai phục, bốn người đã sớm đem xe lừa đuổi tới một chỗ dừng lại, sau đó từng người đi tới địa điểm trong kế hoạch, chờ đợi cá mắc câu.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |