Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảnh xuân và ánh lửa đêm thu

Phiên bản Dịch · 969 chữ

Bên kia, Lận Ngưng Hà đi trên đường cái, thấy cách đó không xa có xe ngựa đi về phía bên này liền tránh sang bên phải, lúc đi qua một cái đầu hẻm đột nhiên nghe được bên trong có tiếng người.

"Vị thí chủ này xin dừng bước."

Nhìn theo tầm mắt, chỉ thấy trong ngõ nhỏ, một lão hòa thượng mặc áo cà sa đang mỉm cười hành lễ với nàng.

Hả? Là đang gọi ta sao?

Lận Ngưng Hà quay đầu nhìn xung quanh, trong tầm mắt của hòa thượng kia chỉ có một mình nàng.

"Đại sư đang gọi ta?"

"A Di Đà Phật, bần tăng thấy thí chủ mày ngài chẳng giãn, dường như có chuyện phiền lòng, không ngại nghe lão nạp một lời, thế nào?"

Trên mặt lão hòa thượng treo nụ cười hiền lành, lông mày đều đã bạc trắng, tay già nua lần tràng hạt, tinh khí thần lại tốt ngoài ý muốn, chẳng khác nào một bộ dáng cao tăng đắc đạo.

Lận Ngưng Hà nhìn ngõ nhỏ hoang vu vắng vẻ, lại nhìn đường phố rộng rãi sáng sủa, nói: "Đại sư sao không đến bên đường mà nói, trong ngõ nhỏ nói chuyện lạnh lẽo biết bao."

Bốn người mai phục các nơi nghe Lận Ngưng Hà nói xong đều giật mình, nghi hoặc nhưng cũng không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể để hòa thượng kia tiếp tục diễn.

"Trên đường phố nhiều người lắm miệng, người xuất gia thích yên tĩnh..." Lão hòa thượng nói được một nửa, thấy Lận Ngưng Hà thờ ơ, bèn đưa tay ra dấu, cười nói: "Nhưng nếu thí chủ không thích ngõ sâu, vậy lão nạp cũng không có đạo lý cưỡng cầu."

Nói xong, lão hòa thượng chậm rãi đi về phía đầu hẻm, bốn người trong bóng tối cũng chầm chậm tụ tập về phía đầu hẻm.

Kế hoạch thứ nhất tuy rằng không thành công, nhưng kế hoạch thứ hai cũng không phải không được, chiếc xe ngựa kia cũng là người của bọn họ, đợi khi xe ngựa dừng ở cửa hàng bên cạnh đầu hẻm, vừa vặn có thể ngăn trở đám người của cửa hàng đồ ăn nhanh bên cạnh, khi đó chính là thời cơ động thủ.

Nhưng mà, sự tình không thể như bọn họ mong muốn, chỉ thấy mục tiêu của bọn họ đột nhiên làm thủ thế "Dừng" đối với lão hòa thượng.

"Không cần, nếu đại sư muốn hóa duyên thì tìm người khác đi, ta còn có việc gấp, đi trước đây."

"Chuyện này..." Lão hòa thượng bị biến số đột nhiên xuất hiện làm cho ngẩn ngơ, sau khi kịp phản ứng vội vàng ngăn cản: "Thí chủ gần đây có phải gặp phải chuyện gì không thể giải quyết, lão nạp..."

Lận Ngưng Hà vừa xoay người muốn đi, nghe xong lão hòa thượng nói thì ngừng lại, không đợi lão hòa thượng vui sướng liền quay đầu cười nói: "Xin lỗi, ta không tin những thứ này."

"Ha ha ha, nàng ta thật sự nói như vậy?"

"Vâng, bọn thuộc hạ đều nghe được."

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống sàn nhà, nam tử tuấn mỹ mặc hoa phục dựa vào ghế, trong ngực ôm một nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, nữ tử này ăn mặc hoa lệ, vải vóc đều là tơ lụa phẩm chất thượng thừa, trang sức cũng thập phần chú ý, lúc này chính là bởi vì ở trước mặt người khác thân mật mà mặt đỏ bừng, thẹn thùng ghé vào trong lòng nam tử.

"Hoàn nhi, nàng thấy thế nào?"

"Điện hạ... Hoàn Nhi không biết..."

Nữ tử tên Hoàn Nhi da mặt tương đối mỏng, căn bản nói không ra lời, không tránh thoát được, nàng chỉ có thể nằm trên người nam tử nhắm mắt lại, căn bản không dám nhìn năm người kia.

Bên kia, năm người kia chính là cao thủ theo dõi Lận Ngưng Hà vào buổi chiều, giờ phút này đang cúi đầu nửa quỳ ở nơi đó, ngay cả lão Tứ không thành thật nhất cũng chỉ dám nhìn sàn nhà, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của chủ tử.

"Ai, các ngươi nói xem, sớm không đến muộn không đến, hết lần này tới lần khác lúc này tới, làm cho Hoàn nhi của ta sợ hãi thành cái dạng gì."

Nhưng... Là ngài gọi chúng ta tới...

Nhưng bọn họ cũng không dám hỏi ra lời này, lão đại trầm giọng nói: "Thuộc hạ lỗ mãng, không biết điện hạ có việc bận, kính xin điện hạ trị tội."

"Thôi thôi." Nam tử không kiên nhẫn khoát tay, đột nhiên ôm ngang nữ tử trong ngực đang kinh hô lên, quay người đi vào buồng trong. Đợi thị nữ hai bên khép rèm cửa sổ lại, giọng nói lười biếng của nam tử mới chậm rãi truyền đến: "Làm theo kế hoạch cũ đi, đừng đả thảo kinh xà là được."

"Vâng." Năm người như trút được gánh nặng, đáp một tiếng đứng thẳng dậy, khom người chậm rãi lui về phía sau ba bước mới nhanh chóng rời đi.

Thị nữ kéo rèm cửa sổ xong, cũng theo năm người lui ra ngoài, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại.

"Bộ dạng thẹn thùng của Hoàn Nhi thật đáng yêu."

Nam tử đặt nữ tử lên giường, hai tay chống hai bên sườn nữ tử trêu chọc, nữ tử thấy trong phòng không có người khác mới thở ra một hơi, hờn dỗi nói: "Điện hạ thích trêu cợt Hoàn Nhi."

"Hoàn Nhi luôn nhu thuận như vậy, chính là làm cho ta nhịn không được muốn trêu cợt a."

Bạn đang đọc Ta chỉ muốn nhàn nhã làm sao liền thành mỹ nhân Hoạ Quốc rồi [Dịch] của Tiên Miêu Văn Ti
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BachDa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.