Viên Hiểu Lan (3)
Đợi đối phương đến gần, Lận Ngưng Hà lui đến bên cạnh Lận Hân Kỳ, hơi lùi về sau một chút, hành lễ nói: "Gặp qua Viên tiểu thư."
"Đây không phải là Lận tiểu thư sao? Vừa rồi ta không nhận ra cô, Lận tiểu thư vừa mở miệng ta mới biết là cô, sao lại 'cảm mạo phong hàn' rồi?"
"Đúng vậy, gần đây thời tiết chuyển lạnh, ta không chú ý thay quần áo nên..."
"Mỗi lần đều là một cái cớ, cô không muốn đổi một cái khác sao? Mỗi ngày đeo mạng che mặt cũng không chê nóng sao?"
"Lấy cớ... Cái này..."
"Được rồi, thích đeo thì đeo, không liên quan gì đến ta." Không đợi Lận Ngưng Hà giải thích, Viên Hiểu Lan đã không kiên nhẫn khoát tay, bắt chuyện với Lận Hân Kỳ bên cạnh.
Lận Ngưng Hà không bị truy vấn cũng thở phào nhẹ nhõm, yên lặng đứng ở bên cạnh chờ.
Hai người vừa gặp nhau một thời gian, cũng không có quá nhiều thứ để nói chuyện, đơn giản là càu nhàu, nói một chút chuyện lý thú trong nhà. Nhưng hai người tuy nhỏ tuổi nhưng đều hiểu quy củ, sẽ không nói ra bí sự trong nhà mình, chỉ tán gẫu một số chuyện không liên quan.
Lận Ngưng Hà cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hình như phong cách hành sự của người trước mặt này không giống với cô Viên tiểu thư trong trí nhớ của mình lắm. Đáng tiếc, Lận Ngưng Hà không hiểu rõ Viên Hiểu Lan lắm, không thể tìm ra điểm khác thường đó.
"... Hừ hừ, quả thật thú vị, ngày nào đó Kỳ Nhi muội muội mang đến cho ta xem một chút nha."
"Được được, lần sau gặp mặt ta nhất định sẽ dẫn đi."
"Ừm..." Vừa định nói thêm gì đó, thị nữ bên cạnh cúi người thì thầm vài câu, Viên Hiểu Lan liền lộ ra vẻ áy náy, nói: "Kỳ Nhi muội muội, thật xin lỗi, trong nhà còn có việc ta phải làm, xem ra lần sau chúng ta sẽ trò chuyện tiếp."
"Không có việc gì, nếu Hiểu Lan tỷ tỷ có việc, ta đây cũng không tiện ngăn cản." Lận Hân Kỳ đối ngoại biểu hiện cũng không tệ lắm, có vài phần bộ dáng tỷ tỷ nàng, Lận Ngưng Hà âm thầm đánh giá như vậy, hướng Viên Hiểu Lan hành lễ cáo từ, đối phương cùng Lận Hân Kỳ chào hỏi xong, nhìn nàng một cái liền quay người rời đi.
Theo lý thuyết, thường ngày đều là kết thúc cuộc đối thoại như vậy, nhưng Lận Ngưng Hà luôn cảm thấy ánh mắt của Viên Hiểu Lan không bình tĩnh như ngày xưa. Nhưng đợi cô ta đi sát qua người mình cũng không nói thêm gì nữa, Lận Ngưng Hà cũng chỉ có thể nhận định cảm giác này có chút thần kinh của mình.
Không có cách, ai bảo mấy ngày nay chuyện đặc biệt nhiều chứ? Nếu như không có nhiều người như vậy quấy rối thì tốt rồi.
Thầm than một tiếng, Lận Ngưng Hà đứng dậy chuẩn bị đi về phía Lận Hân Kỳ, nhưng ngay khi thị nữ của Viên Hiểu Lan đi lướt qua cô, tình huống đột nhiên phát sinh. Thị nữ vốn đang yên đang lành đột nhiên vấp chân phải ngã về phía trước, phương hướng đó không nghiêng không lệch, vừa vặn là Lận Ngưng Hà vừa muốn có hành động.
Mặc dù chuyện xảy ra quá đột ngột, nhưng Lận Ngưng Hà vẫn có thể phản ứng lại, nhưng nàng không cảm thấy mình có thể đỡ được thị nữ kia. Dù sao mình cũng là người tay chân gầy gò, sức lực lớn hơn tiểu thư bình thường một chút, nhưng cũng không ngăn được người trưởng thành mất cân bằng, cho nên nàng lập tức lui về phía sau, muốn né tránh thị nữ sắp ngã sấp xuống.
"Xoẹt"
Một luồng lực mạnh tác động lên ống tay áo của Lận Ngưng Hà, cô cố gắng không bị kéo ngã, nhưng tay áo đáng thương của cô lại không thể may mắn thoát khỏi, bị kéo đứt một mảng lớn.
Lận Ngưng Hà nghi hoặc nhìn thị nữ ngã sấp xuống, kiểm tra ống tay áo bị đứt. Đại Tĩnh cởi mở hơn nhiều so với triều đại mà nàng biết, nhưng bị người ta nhìn thấy quần áo không chỉnh tề thì không thể chấp nhận được. May mà chỉ có ống tay áo bên ngoài bị kéo rách, áo trong không có chuyện gì, Lận Ngưng Hà cũng không cần che đậy.
Nhưng...
Trước tiên không đề cập tới chuyện chân trái vấp chân phải, bình thường mà nói, người ta lúc sắp ngã sấp xuống hẳn là nên đưa tay chống đất, vì sao phản ứng đầu tiên của thị nữ này lại là bắt lấy thứ gì đó? Nếu như mình không kịp thời thối lui, thị nữ kia sẽ bắt ở đâu?
Ánh mắt Lận Ngưng Hà từ nghi hoặc dần dần trở nên lạnh như băng, quay đầu nhìn về phía Viên Hiểu Lan, muốn xác nhận biểu cảm của cô ta, nhưng mà, Viên Hiểu Lan bị âm thanh hấp dẫn tới cũng rất kinh ngạc, không giống như là đã biết trước.
Chẳng lẽ thật sự không liên quan gì đến nàng ta? Nhưng cách làm của thị nữ này không giống tư duy của người bình thường, cũng không thể là nhìn thấy trước mắt có thứ liền muốn bắt đi?
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |