Viên Hiểu Lan (4)
Lui một bước mà nói, nếu như là người bình thường, dưới tình thế cấp bách ngược lại có thể lý giải, nhưng thị nữ đều là từ nhỏ bồi dưỡng, không nói việc chân trái ngáng chân phải này có bao nhiêu không đáng tin cậy, chỉ riêng việc ngã sấp xuống sẽ nghĩ bắt đồ vật liền rất kỳ quái.
Chế độ đẳng cấp cổ đại là khoảng cách không thể vượt qua, muốn vượt giới không chỉ là khiêu chiến quyền uy của đối phương, càng là khiêu chiến chế độ, mà mình coi như là con thứ cũng coi như là thuộc hàng chủ tử, thị nữ làm sao dám bắt tới bên này?
Cảm nhận được ánh mắt của Lận Ngưng Hà, Viên Hiểu Lan không cho là đúng, hung hăng trừng mắt nhìn thị nữ một cái, thị nữ không để ý tới vết trầy da trên mặt, vội vàng nhịn đau bò dậy, cầm lấy vải đã xé xuống, liên tục hành lễ xin lỗi Lận Ngưng Hà: "Lận tiểu thư, xin lỗi, nô tỳ vô ý mạo phạm Lận tiểu thư, thật sự là không cẩn thận, xin Lận tiểu thư thứ tội."
Lận Hân Kỳ ở bên cạnh cũng đi tới, nhìn ống tay áo bị đứt của Lận Ngưng Hà, tức giận trừng mắt nhìn thị nữ đang bồi tội, rồi nhìn về phía Viên Hiểu Lan.
Đánh chó còn phải ngó mặt chủ, Lận Hân Kỳ quả thật có tư cách đánh nô tỳ không hiểu chuyện này, nhưng nếu vì chuyện này mà phá hủy tình cảm giữa cô ta và Viên Hiểu Lan thì mất nhiều hơn được. Dù sao Viên Hiểu Lan tuy nhỏ tuổi, nhưng thân là người nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, vẫn rất có mặt mũi.
"Được rồi, bớt mất mặt ở đó đi! Lại đây!" Viên Hiểu Lan khẽ quát một tiếng, thị nữ liền nơm nớp lo sợ đi đến bên cạnh nàng cúi đầu, sau đó, nàng ta nhìn về phía Lận Ngưng Hà cười nói: "Thật ngại quá, thị nữ trong nhà không hiểu chuyện, trở về ta nhất định sẽ giáo dục một phen. Mặt khác, hủy quần áo của Lận tiểu thư đúng là ngoài ý muốn, ngày khác ta sẽ phái người đưa hai mươi lượng bạc đến để đền bù, Lận tiểu thư cảm thấy thế nào?"
Trong lời nói không có ý xin lỗi, ngược lại cũng hợp tình hợp lý, thân phận chênh lệch như thế, phương pháp xử lý như vậy đã rất nể mặt nàng, Lận Ngưng Hà cũng không bắt bẻ được gì, chỉ có thể mỉm cười đáp lại: "Làm theo lời Viên tiểu thư nói."
Thấy Lận Ngưng Hà không có việc gì, Viên Hiểu Lan áy náy nhìn Lận Hân Kỳ. Lận Hân Kỳ cũng chưa từng gặp tình huống này, thị nữ bên người trong trí nhớ của cô ta làm việc sẽ không qua loa như vậy, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, sau đó xử lý thích đáng, cô ta cũng không có gì để nói, chỉ có thể cười gật đầu, hai bên từ biệt nhau.
Đợi Viên Hiểu Lan đi xa, Lận Hân Kỳ mới nhịn không được mở miệng hỏi: "Thế nào, không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì, đa tạ Tứ muội quan tâm."
"Ta... Ta mới không quan tâm ngươi, bởi vì là người một nhà cho nên hỏi một câu mà thôi."
"Nhưng như vậy không có cách nào cùng Tứ muội đi dạo phố, ngươi xem..."
"Ừ, ngươi về trước đi." Lận Hân Kỳ nhìn thoáng qua ống tay áo bị rách, trước khi đi không quên trào phúng một câu: "Vốn dĩ ăn mặc keo kiệt, hiện tại quần áo lại rách, đi dạo phố với ta như vậy, không biết còn tưởng rằng ta ngược đãi ngươi đấy."
Lận Ngưng Hà rất muốn hỏi một câu "Ngươi có lễ phép không", nhưng có thể để cho nàng trở về chính là chuyện tốt, cho nên nàng cũng không nói gì, gật đầu rồi rời đi.
...
Viên phủ, phòng bên của chính sảnh.
Chính sảnh là nơi trong phủ thương nghị đại sự mới có thể sử dụng, thiên phòng thì là nơi bày mưu tính kế nhỏ. Lúc này thiên phòng chỉ có hai người, một là trung niên nam nhân ngồi ở chủ tọa gần bốn mươi tuổi, một người khác đang hành lễ, chính là Viên Hiểu Lan vừa rồi.
"Cha, con đã trở về."
"Ừ, chuyện này ta đều biết." Nam tử trung niên ngữ khí bình thản, nhưng Viên Hiểu Lan thân là con gái biết, hắn cũng không hài lòng.
"Cha, Lận Ngưng Hà kia thực sự giảo hoạt, hơn nữa cũng không thiện tâm giống như tin tức điện hạ đưa cho, điện hạ..."
"Bốp!" Người đàn ông vỗ mạnh bàn, làm Viên Hiểu Lan sợ tới mức vội vàng ngậm miệng lại, thiếu chút nữa quỳ xuống.
"Điện hạ há có thể cho ngươi bàn luận lung tung? Đừng để ta nghe được có lần sau nữa! Nếu không, gia pháp lôi ra."
"Vâng, con biết sai rồi."
Viên Hiểu Lan ở nhà ngang ngược có các ca ca tỷ tỷ giúp đỡ, bên ngoài bởi vì thân phận nên không ai dám làm gì cô ta, nhưng cô ta ở trước mặt cha mình căn bản không dám nói nửa chữ "không". Bình thường cha còn có thể dung túng cô ta một ít, nhưng một khi dính đến trong cung, liên quan đến hoàng gia, sẽ không có nửa điểm thương lượng.
Thấy Viên Hiểu Lan nhận sai, vẻ mặt của người đàn ông hơi dịu đi một chút.
"Sai ở chỗ nào?"
"Sai ở không nên bàn luận lung tung về điện hạ."
"Còn gì nữa không?"
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |