Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Viên Hiểu Lan (5)

Phiên bản Dịch · 973 chữ

"Ừm... Con đã làm theo lời cha nói, chỉ là con không ngờ Lận Ngưng Hà không phải người hiền lành, hơn nữa thị nữ của con làm việc bất lợi nên mới thất bại."

"Quỳ xuống."

Giọng điệu bình thường của người đàn ông giống như một câu nói chuyện phiếm khi uống trà, nhưng Viên Hiểu Lan không hề nghi ngờ mình nghe lầm, sau khi nghe được lập tức quỳ xuống.

Loại giọng điệu này có thể biểu thị phụ thân của mình sắp nổi giận.

"Ta hỏi con, tờ giấy kia có phải con đã học thuộc hết rồi không?"

"Vâng, con đều thuộc rồi."

"Được, đọc thuộc lòng đặc điểm của người điện hạ tìm cho ta."

"Vâng, Liên Nhi tiểu thư tự nhiên hào phóng, dáng người tuyệt mỹ, âm dung tuyệt thế. Mỹ, từ ngữ khó tả; thần, bút mực khó vẽ. Như mưa xuân nhuận vạn vật, như gió thu nhuộm ruộng vàng. Cửu thiên cao vời kinh chúng tiên, phàm trần mờ mịt họa vạn liên. Ven hồ..."

"Điện hạ tuổi trẻ tài cao, bất quá đoạn này có thể bớt đi."

Nam nhân biết những từ này có chỗ thiếu sót rất lớn, nhưng những từ này đều là Thái tử viết lúc vừa trở về, xưng một tiếng thiếu niên tài lang không quá phận, nhưng lời ca ngợi thật sự quá dài, cho dù là hắn cũng có chút không kiềm chế được.

"Vâng..." Viên Hiểu Lan thấy mặt phụ thân vẫn tĩnh lặng như nước, cũng không nghĩ nhiều như vậy, tự mình đọc thầm một phần thơ từ, sau đó mới tiếp tục đọc thuộc lòng: "Cổ linh tinh quái, băng tuyết thông minh, trí dũng song toàn, giúp đỡ kẻ yếu, ngọc thô thuần khiết, vào nước linh động như cá..."

"Dừng lại đi." Người đàn ông nhìn Viên Hiểu Lan, hỏi: "Biết sai ở đâu rồi sao?"

Thông minh, linh động, hơn nữa thân pháp không kém, những điều này đều có thể giải thích vì sao Lận Ngưng Hà có thể kịp thời né tránh, nếu không mạng che mặt kia đã sớm bị kéo rớt rồi.

Học thuộc ra thì biết, nhưng toàn bộ bài hát này đều là ca ngợi và cảm thán đối với Liên Nhi, cô ta học thuộc lòng xong biết đại khái, lúc hành động sao có thể nghĩ ra được.

"Con biết sai, con cho rằng điện hạ chỉ là đang khen ngợi Liên Nhi tiểu thư, không ngờ lại thật sự có người như vậy."

"Vô tri, nếu không phải như thế, điện hạ là người anh minh thần võ như vậy sao lại có thể ái mộ nàng như thế, nếu điện hạ hoài nghi là nàng, vậy con nên coi Lận Ngưng Hà là Liên Nhi tiểu thư để đối đãi, như thế mới có thể thành công."

"Vâng, lần sau con nhất định phải cẩn thận một chút."

Hừ! Cái gì mà Liên Nhi, làm ta bị mắng, đã tìm lâu như vậy còn tìm không thấy, hơn nữa nếu quả thật là Lận Ngưng Hà, lúc Cập Chử Yến đã sớm nhận nhau, điện hạ si tình như vậy, chỉ cần ngồi lên vị trí Thái tử phi, không có gì bất ngờ xảy ra sau đó chính là Hoàng hậu, nào đến lượt bọn họ tới xác nhận a.

Tâm tư của Viên Hiểu Lan chôn giấu không đủ sâu, bị nam nhân nhìn thấu triệt, gã hừ lạnh một tiếng, nghiêm nghị nói: "Còn chưa nhớ lâu, ta thấy không cần đợi ngươi lần sau làm hỏng việc mới dùng gia pháp, hiện tại liền nên để ngươi ghi nhớ."

"Đừng, đừng, đừng, phụ thân, nữ nhi đã biết sai và hối lỗi, nữ nhi thật sự đã cố gắng hết sức." Vừa nghe đến hai chữ "gia pháp", Viên Hiểu Lan sợ tới mức run rẩy, vội vàng nhận sai chịu thua, nỗi oán giận trong lòng vừa rồi quét sạch sành sanh.

"Con phải nhớ kỹ, Viên gia chúng ta làm sao từ một tiểu thế gia vô danh tiểu tốt trở thành tồn tại có thể chống lại Vương gia, Ngụy gia, tất cả những điều này đều là nhờ Hoàng hậu nương nương. Nhưng Hoàng hậu nương nương dù sao cũng là người của hậu cung, không thể quản được quá nhiều chuyện của tiền triều, cho nên Viên gia chúng ta mới dốc lòng dốc sức hỗ trợ Thái tử điện hạ làm việc. Ta không muốn nghe lại lần thứ hai những lời nghi vấn Thái tử điện hạ, cũng đừng sinh ra ý niệm không nên có đối với Lận tiểu thư, hãy nghĩ xem đại bá của con đã sa sút đến mức bị đày ra biên cương như thế nào."

Cho dù quyền lực của môn phiệt mạnh như Vương gia cũng bị áp chế hết lần này đến lần khác, hoàng gia mới là lớn nhất, mạnh nhất.

Gia chủ ban đầu của Viên gia là đại ca của Hoàng hậu, thấy Hoàng hậu được sủng ái liền muốn nhờ người thổi gió bên gối, định bụng ôm quyền tham ô, sau khi bị từ chối thậm chí còn phái một nữ tử khác của Viên gia vào cung đoạt quyền, đến khi gặp lại người đó đã là một cỗ thi thể. Sau đó, lão đại Viên gia liền bị người ta tra ra, Hoàng thượng trực tiếp hạ chỉ bắt giam, sau này mới biết, là do Hoàng hậu đích thân ra tay.

"Giang sơn xã tắc, lê dân bách tính, cái nào không quan trọng hơn con? Cái nào không quan trọng hơn Viên gia? Muốn lấy gia đình chèn ép quốc gia chính là có kết cục này."

Bạn đang đọc Ta chỉ muốn nhàn nhã làm sao liền thành mỹ nhân Hoạ Quốc rồi [Dịch] của Tiên Miêu Văn Ti
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BachDa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.