Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu Ngưu Vô Giác

Phiên bản Dịch · 1786 chữ

"Đại nhân! Thật lớn gió!"

Ất Tam Tứ bị nhấc lên đi theo, đứng lên nhô đầu ra, nhìn vài lần, quay đầu lại hét lớn:

"Bên ngoài có một chiếc thuyền nhỏ bị lật, hình như có một cô nương rơi xuống nước, chúng ta có muốn..."

Nữ nhân, Đại Phong, đều xuất hiện.

Đứa bé choai choai kia thật sự có bản lĩnh này?

Giang Chu kinh hãi, cong thắt lưng chui ra khỏi mui thuyền.

Nhìn lướt qua, phát hiện cách đó không xa quả thực có một chiếc thuyền bị lật, một bóng người ở trong nước lao ra nhanh.

Nhưng xem ra, người nọ có kỹ năng bơi lội rất tốt.

Chỉ là lúc này trên mặt sông bị gió lớn thổi qua, bật lên sóng lớn.

Sóng to nước xiết, kỹ năng bơi của nữ nhân kia dù tốt cũng bị sóng biển lật qua lật lại, khó có thể tự chủ.

"Ất Tam Tứ, cứu người."

Giang Chu kêu một tiếng, ánh mắt quét nhìn chung quanh, Ất Tam Tứ đã ứng tiếng đâm đầu vào trong nước.

Sóng tuy mạnh, nhưng Ất Tam Tứ dù sao cũng là võ giả nhập phẩm, lại tinh thông thủy tính, còn không đến mức không ứng phó được.

Nhưng cơn gió này lại rất cổ quái.

"Oanh!"

Cách đó không xa, mặt sông đột nhiên ầm ầm nổ tung, nổ tung một cột nước hơn mười trượng.

Trên mặt sông lập tức có sóng lớn lao nhanh.

Chiếc thuyền nhỏ dưới chân Giang Chu rốt cuộc không chống đỡ nổi, trực tiếp bị đầu sóng đánh nát bấy.

Giang Chu điểm nhẹ dưới chân, thân hình nhẹ nhàng bay lên.

Hư không đạp không, dịch chuyển ngang trời.

Nhắc tới cũng thần kỳ, thân pháp như vậy hắn đúng là từ trên người Huyễn Mộng Thân của mình học được.

Mặc dù không làm được đạo lý ngược ngược như Huyễn Mộng Thân, ngay cả việc chân trái giẫm chân phải cũng có thể làm được.

Nhưng dựa vào huyết khí cường đại dâng lên, mượn lực trên không trung cũng không tính là việc khó.

Có công lực hơn một trăm năm này, hắn lại có thể sử dụng một bộ phận kỹ xảo Huyễn Mộng Thân.

Hiện tại hắn cũng có thể tự xưng một tiếng khinh công cái thế.

Tự mình nằm mơ, tự học.

Loại chuyện này, nói ra cũng không ai tin.

Mượn tu chân giả, diệt hết ảo mộng, mới thấy chân ngã.

Đây chính là chỗ ảo diệu chân chính của ảo ảnh trong mơ.

"Bò...ò...!"

Lúc thuyền bay lên không, chỉ thấy nước sông phía dưới bỗng nhiên rầm rầm tách ra hai bên.

Một Yêu Ngưu Vô Giác vậy mà từ trong nước vung bốn vó, như điên chạy ra.

Yêu Ngưu Vô Giác đạp nước mà đi, bọt nước không nổi, như giẫm trên đất bằng, tốc độ cực nhanh.

Bọn người Giang Chu coi như không thấy.

Dưới thân có sóng lớn cuồn cuộn, tuôn ra sông lớn.

Chỉ trong chốc lát, Yêu Ngưu Vô Giác đã đạp sóng lớn chạy tới bờ.

Không dừng lại chút nào, vẫn vùi đầu chạy về phía trước, sóng kia lại một đường cuồn cuộn, dọc theo bờ sông mà xuống.

Thần sắc Giang Chu khẽ biến, vội vàng quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Ất Tam Tứ đã cứu nữ nhân rơi xuống nước kia, đang ở giữa sóng lớn cuồn cuộn bơi về phía bờ.

Tuy rằng gian nan, nhưng không có nguy hiểm.

Hắn ta đạp liên tục trên mặt nước, thân hình lao nhanh.

Trong chốc lát đã trở lại trên bờ, như một làn khói nhẹ đuổi theo đầu sóng kia.

Dọc đường đi có rất nhiều cây cối.

Những nơi Yêu Ngưu Vô Giác lướt sóng đi qua, tất cả đều ngã đổ, lưu lại một mảnh hỗn độn.

Giang Chu không khỏi thúc dục huyết khí toàn thân, tốc độ thân hình đột nhiên tăng lên.

Nhưng tốc độ Yêu Ngưu Vô Giác này cực nhanh, trong lúc nhất thời hắn căn bản không cách nào đuổi kịp.

Thậm chí ngay cả rút ngắn cự ly cũng không làm được.

Mắt thấy xa xa phía trước, đã ẩn ẩn xuất hiện thôn xá.

Giang Chu nhanh chóng móc ra một tấm Âm Lôi Phù.

Hắn tụng nhanh chú quyết, một tiếng trầm đục vang lên, huyết sắc Âm Lôi Phù từ trên cao bổ xuống.

Giang Chu cũng không thèm nhìn, một lá liễu đã trượt xuống trong tay, hóa thành Liễu Diệu Kim Đao.

Rót công lực toàn thân, kim đao hóa thành một đường kim quang, ngao khiếu mà ra.

"Hồng!"

Yêu Ngưu Vô Giác vô giác kia bị Âm Lôi Phù đánh rơi xuống đầu, nó đau đớn kêu rên liên hồi.

Sóng lớn giống như mất đi lực lượng vô hình tác động, ầm ầm sụp đổ.

Rầm rầm tản ra khắp nơi.

Phạm vi cả dặm, giống như là một trận mưa to tầm tã.

Yêu Ngưu Vô Giác không sừng còn chưa rơi xuống đất, Liễu Diệp Kim Đao của Giang Chu đã gào thét tới.

"Bò...ò...!"

Đao xuyên qua thân thể, tiếng trâu xanh kêu thảm thiết, thân hình lăn lông lốc.

Trên mặt đất tạo thành một cái hố to, nằm trong hố, đau đến rung đùi đắc ý, kêu òò không thôi.

Lúc này, Giang Chu rốt cục chạy tới.

Yêu Ngưu Vô Giác cũng đã phát hiện ra kẻ cầm đầu đánh lén mình này.

Một đôi mắt lập tức trở nên đỏ như máu.

"Hồng...!"

Yêu Ngưu Vô Giác ngửa đầu gầm lên một tiếng, vươn mình đứng lên.

Cúi đầu xuống, móng trước bới đất, mũi nó tỏa ra khí tức nóng bỏng.

"Oanh!"

Một tiếng vang thật lớn, mặt đất tựa hồ cũng khẽ run lên.

Yêu Ngưu Vô Giác đã như đạn pháo khổng lồ đánh về phía Giang Chu.

"Hừ, chỉ là súc sinh cũng dám làm càn."

Giang Chu không tránh không lui.

Chân đạp mặt đất, hai chân hơi phân, trầm eo ngồi trên ngựa.

Hai mắt bỗng nhiên trừng trừng, trong con ngươi bỗng có Hồng Liên Liệt Diễm dâng lên.

Cả người hắn bốc lên khí huyết, mơ hồ từ sau lưng hắn thành hình một pho kim cương mắt nộ cao hơn vạn trượng, vặn vẹo chập chờn.

"Hây!"

Hai tay co lại, kéo đến sau vai, quát to một tiếng, song chưởng đột nhiên đẩy ra.

Hồng Liên Liệt Diễm trên tay liệt liệt thiêu đốt.

Trong phạm vi hơn mười trượng, không khí dường như bị hắn làm cho bốc hơi không còn chút nào, hầu như trở thành một mảnh chân không.

Sóng khí kinh khủng như dời non lấp biển, lao nhanh ra.

Ngưng tụ thành hai chưởng ấn hư ảo to lớn.

Hàng Tam Thế Kim Cương Chưởng!

"Oanh!"

"Hồng...!"

Trong nháy mắt ngắn ngủi, Yêu Ngưu Vô Giác đã vọt tới cách thuyền chỉ còn cách một trượng.

Gặp phải hai chưởng ấn to lớn, một tiếng ầm ầm vang lên, lập tức bay ngược ra với tốc độ nhanh chóng.

Thế chưởng ấn vẫn không giảm, vẫn mang theo xu thế vạn quân đẩy về phía trước.

Một đường đi qua, cày ra một cái khe rãnh rộng hơn trượng, sâu vài tấc.

Một trăm năm mươi bảy năm, khi thúc giục Hàng Tam Thế Kim Cương Chưởng cùng với lúc hắn đánh chết Bạch Cốt Phụ hoàn toàn không thể so sánh nổi.

Đã thoáng có vài phần uy thế kinh thiên động địa như Thần Tú hòa thượng lúc trước.

Lúc này nửa cái đầu của Yêu Ngưu Vô Giác đều bị bổ sụp, cả người cháy đen, trông rất thảm.

Bốn vó giãy dụa, dường như muốn xoay người đứng lên.

Giang Chu thấy một chưởng này không thể lấy mạng nó, trở tay lấy ra một lá liễu, đang muốn biến Liễu Diệp Kim Đao cho nó một kích trí mạng.

Lại thấy Yêu Ngưu Vô Giác đột nhiên bốn vó đạp một cái, xoay người đứng lên.

Giang Chu cho rằng nó sắp chết liều một phen, đã thấy nó đột nhiên quay người chạy.

Tốc độ không còn nhanh như trước đó.

Nó trúng một chưởng của Giang Chu, đã cực kỳ suy yếu, chỉ sợ sẽ chết.

Nhưng vẫn lê lê thân thể trầm xuống, sải bốn vó, chạy về phía trước.

Giang Chu nhíu mày, thấy tình trạng khác thường.

Thấy trạng thái của nó cực kém, mình tùy thời có thể đuổi kịp và dùng một đao chấm dứt, nhưng không nóng lòng nhất thời muốn chém giết nó.

Ngược lại đuổi theo phía sau nó.

Chỉ một lúc sau, Yêu Ngưu Vô Giác đã đi tới trước thôn xá phía trước.

Người trong thôn đã phát hiện con Yêu Ngưu Vô Giác này.

Lúc này Yêu Ngưu Vô Giác ngoại trừ không sừng, hình thể lớn hơn một chút, nhìn cũng không khác biệt quá lớn so với Yêu Ngưu Vô Giác bình thường.

Nhưng những thôn dân này tựa hồ đã sớm nghe qua tin tức thôn làng lân cận bị Yêu Ngưu Vô Giác gây họa.

Nhìn thấy con Yêu Ngưu Vô Giác này, đều vô cùng hoảng sợ.

Giang Chu kêu lớn: "Túc Tĩnh Ti phá án, không cần kinh hoảng, người không phận sự lảng tránh!"

Nghe được giọng nói, nhìn thấy Giang Chu đi theo Yêu Ngưu Vô Giác, một thân quan phục Giáo Úy, thôn dân mới hơi bình tĩnh.

Tên tuổi Túc Tĩnh Ti vẫn rất có lực uy hiếp.

Yêu Ngưu Vô Giác khập khiễng đi vào trong thôn, thôn dân đều e ngại tránh né.

Giang Chu thấy con Yêu Ngưu Vô Giác này ở trong thôn giống như con ruồi không đầu đâm trái húc phải, giống như không có mục đích, nhưng Giang Chu lại cảm giác nó đang tìm kiếm cái gì.

Yêu Ngưu Vô Giác bị thương nặng, đồng thời dường như cũng biết Giang Chu đi theo sau lưng, nếu nó dám can đảm làm càn, chỉ sợ sẽ bị Giang Chu đánh gục.

Cho nên mặc dù vội vàng, xông tới khắp nơi, cũng rất có chừng mực, không có tổn hại phòng xá trong thôn, lại không dám đả thương người.

Ở trong thôn va chạm hồi lâu, Giang Chu dần dần cảm thấy không kiên nhẫn.

Lại thấy Yêu Ngưu Vô Giác đột nhiên bốn vó đạp mạnh, tăng tốc chạy như điên.

Lại đụng vào một cái nhà trong thôn xá.

Bạn đang đọc Ta Có Một Quyển Quỷ Thần Đồ Lục (Dịch) của Ngưu Du Quả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sally_616
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 311

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.