Tôn vị Thủy Phủ
Thần sắc Giang Chu khẽ biến.
Phi thân lên, trong mấy phút ngắn ngủi đã rơi vào trước đầu Yêu Ngưu Vô Giác.
"Súc sinh! Ta thấy ngươi hình như còn có nguyện vọng chưa thành, vừa rồi cho ngươi cơ hội, ngươi lại dám không biết trân trọng, còn muốn đả thương người?"
"Đã như vậy, nạp mạng đi!"
Giang Chu gầm thét, giơ chưởng muốn đánh gục Yêu Ngưu Vô Giác.
"Hồng...!"
Yêu Ngưu Vô Giác đột nhiên kêu lên một tiếng buồn bực, chân trước gập xuống, lại quỳ rạp đầu xuống đất.
Giọt nước mắt to như hạt đậu lăn từ trên đôi mắt xuống, liên tục kêu lên thảm thiết, khóc lóc van xin.
Chủ nhân thôn xá này, là một đôi vợ chồng trung niên đang ở một bên hoảng sợ nhìn.
Giang Chu cau mày nói: "Ngươi đến tột cùng muốn làm gì?"
"Hồng..."
Yêu Ngưu Vô Giác dùng đôi mắt nhìn ra sau lưng Giang Chu, Giang Chu từ trong đó nhìn ra ý bi ai nồng đậm.
Nhanh chóng cầu khẩn?
Không giống.
Giang Chu nghi hoặc, Yêu Ngưu Vô Giác bỗng nhiên đứng lên.
Khập khiễng liền đi về phía trước.
Giang Chu thấy nó không phải là muốn đả thương người, liền mặc cho nó tiến lên.
Chỉ thấy Yêu Ngưu Vô Giác trực tiếp vòng qua sau nhà, Giang Chu cũng đi theo, đi vào hậu viện.
Trong hậu viện này, được khai khẩn một mảnh đất trồng rau, mọc ra một mảnh hoa trắng nhỏ.
Yêu Ngưu Vô Giác nhìn thấy mảnh đất trồng rau này, mắt đỏ bừng vọt thẳng vào.
Giống như phát điên, nó dùng bốn vó đào đất.
Hai vợ chồng trung niên cũng xa xa đi theo, cũng không dám tới gần.
Giang Chu phát hiện, lúc nhìn thấy Yêu Ngưu Vô Giác đào đất, trong đó ngoài vẻ mặt của nam nhân kia tràn đầy sợ hãi, trong mắt lại còn không che giấu được bối rối.
Hắn vốn định ngăn cản Yêu Ngưu Vô Giác nổi điên, nhưng cảm thấy hơi cổ quái, cũng tạm thời ngừng suy nghĩ.
"Đại nhân!"
Không bao lâu sau, Ất Tam Tứ cuối cùng cũng thở hồng hộc đuổi theo.
Thấy cảnh tượng trong hậu viện, hơi kinh ngạc.
Thấy Giang Chu bất động, hắn cũng yên tĩnh đứng ở sau lưng nhìn.
Dưới sự đào móc điên cuồng của Yêu Ngưu Vô Giác, đất trồng rất nhanh bị đào ra một cái hố to.
Lộ ra một bộ hài cốt.
Ánh mắt Giang Chu ngưng lại, lập tức quay đầu cho Ất Tam Tứ một ánh mắt.
Ất Tam Tứ ngầm hiểu, di chuyển bước chân, chặn đường ra phía sau.
Lúc này Giang Chu mới cẩn thận nhìn.
Nhìn bộ dáng thi cốt kia, hẳn là nam nhân, chết cũng đã mấy năm.
Kỳ quái chính là, trong ngực bộ hài cốt này còn ôm hai cái sừng trâu thô to.
"Bò...ò...!"
Chợt nghe thấy Yêu Ngưu Vô Giác kêu lên một tiếng bi ai, quỳ gối xuống, nằm sấp bên cạnh hố.
Một đôi mắt trâu cực lớn lại tuôn rơi nước mắt.
Quay đầu lại, gật đầu với Giang Chu, tựa hồ đang cảm tạ Giang Chu cho hắn cơ hội.
Liền bò vào trong hố, ngửa đầu một tiếng bi oán, liền ầm ầm ngã ở bên cạnh bộ thi cốt kia.
Đôi mắt nhắm lại, không còn tiếng động.
Giang Chu cả kinh.
Quỷ Thần Đồ Lục đã hiện ra trước mắt hắn.
Một vài bức tranh, kể về câu chuyện một Yêu Ngưu Vô Giác nước từ lúc sinh ra đến lúc chết đi.
Thủy Ngưu sinh ra trong một hộ Nông gia, trong Nông gia có một con, lớn lên cùng với con Thủy Ngưu này từ nhỏ.
Nông gia tử từ bốn năm tuổi đã giúp đỡ chăn trâu trong nhà.
Một người một trâu từ nhỏ lớn lên, vô cùng ăn ý.
Lúc chăn trâu của Nông gia, chỉ cưỡi trên lưng trâu, mặc cho nó ăn cỏ ở bờ sông.
Thỉnh thoảng lại đùa giỡn vui đùa.
Khi ngự sử Thủy Ngưu của Nông gia làm việc ở trong ruộng, Nông gia cũng thường làm bạn ở bên cạnh.
Nông gia tử tuổi lớn dần, bắt đầu tiếp nhận công việc nhà nông.
Nói đến cũng kỳ, trâu nước nằm trong tay hắn, ngay cả mũi cũng không cần, chỉ cần nói hai câu, Thủy Ngưu kia liền có thể biết được ý hắn, vô cùng ngoan ngoãn.
Các thôn lân cận đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nói Thủy Ngưu này đã thông linh tính.
Trong hình ảnh nhanh chóng biến ảo, thời gian trôi qua cực nhanh.
Mỗi ngày Thủy Ngưu cần cù chăm chỉ, chịu mệt nhọc.
Còn thường xuyên thuê ra ngoài, kiếm chút tiền bạc tiêu xài.
Một nhà Nông gia có thể sống, hơn phân nửa đều dựa vào Thủy Ngưu này cần cù lao động.
Nhưng không ngăn được năm tháng trôi qua, Thủy Ngưu dần già nua, không thể xuống ruộng làm việc, mỗi ngày chỉ có thể nằm trong chuồng.
Trâu không thể xuống ruộng làm việc, cũng không có ai lại thuê.
Nông gia ngày tháng vất vả rất nhiều, còn phải mỗi ngày hầu hạ nó ăn uống.
Nông gia không để ý con mình phản đối, nổi lên đem lão Ngưu bán đi, có tâm tư muốn đổi một con tiểu Ngưu.
Thần kỳ chính là mỗi khi có người muốn mua, đến nhà muốn dắt lão Ngưu này đi.
Lão Ngưu này sẽ rơi nước mắt, nhìn thấy lão Ngưu nhà nông rất bi thương.
Người mua trâu đều coi là thần dị, không dám cưỡng cầu, hoặc là không muốn cưỡng cầu.
Cũng không còn mua trâu nữa.
Một bên mấy lần, đều là như thế.
Dần dần, chuyện lão Ngưu thông linh càng lan truyền, không còn ai chịu mua.
Nông gia không có cách nào, chỉ đành phải giữ lão Ngưu lại.
Nhưng lời đồn bên ngoài cũng càng ngày càng quá đáng.
Nói lão Ngưu này thông linh, thành tinh, sợ rằng sau này sẽ là tai họa.
Điềm thích nhà nông sinh bệnh nặng, nằm trên giường không dậy nổi.
Nông gia tử lúc đầu nửa tin nửa ngờ, không chịu làm như thế.
Đã có người nói, vậy thì trước tiên phải cưa đôi sừng của lão Ngưu xuống.
Nói trâu một thân bản lĩnh, đều ở trên đôi sừng trâu này.
Cưa rồi, nó muốn làm gì cũng khó.
Nông gia tuy rằng không tin lắm, nhưng mà không chịu được người khuyên bảo.
Cứ cưa sừng trâu cũng sẽ không làm bị thương trâu.
Hơn nữa lão Ngưu này tuổi đã cao, đôi sừng vừa lớn vừa nặng, có lẽ việc cưa bỏ đối với nó vẫn là việc tốt, liền làm theo.
Nhưng sau khi cưa sừng trâu, phụ thân nhà mình chẳng những bệnh không lành, ngược lại càng ngày càng bệnh nặng, cuộc sống trong nhà cũng càng ngày càng khổ sở.
Có người nói lão Ngưu ghi hận, không thể để lại trong nhà nữa.
Con của Nông gia mặc dù vẫn không tin, nhưng bệnh của cha già không giảm, trong nhà thì rất gian nan.
Thậm chí sắp không làm được nữa, có bữa trên không có bữa xuống.
Cũng thật sự không tiêu tốn nổi nữa.
Hắn liền nổi lên tâm tư, lão Ngưu này cũng già rồi, sống không được bao lâu, nếu giết lão Ngưu, còn có thể được mấy trăm cân thịt, đổi chút tiền bạc lương thực sống sót.
Lúc này một người cùng thôn bỗng nhiên tìm tới hắn, nói nếu hắn giết trâu, nguyện lấy giá thị trường tăng thêm một thành, thu thịt trâu này.
Nông gia tử mặc dù không tin tên nhàn rỗi này có nhiều tiền bạc như vậy, nhưng hắn vốn đã muốn giết trâu, liền đáp ứng.
Nếu hắn không trả tiền bạc, thì bán cho nhà khác cũng không muộn.
Cùng ngày đó liền mời đồ tể tới.
Lão Ngưu thấy đồ tể, dường như đã biết vận mệnh của mình.
Lão Ngưu rơi lệ, cúi đầu điểm ba cái lên người Nông gia, sau đó nhắm mắt chết đi.
Việc này giảm bớt rất nhiều công sức cho đồ tể, chỉ cần lột da là được.
Ngày thứ hai, những kẻ nhàn rỗi trong thôn lại tìm nhà Nông gia, không ngờ trong một đêm Nông gia đã thay đổi chủ ý, không chịu bán nữa.
Hóa ra, ban đêm con của Nông gia có được một giấc mơ của lão Ngưu.
Nói nó được Thủy Bá ưu ái, cho phép nó một vị trí ở Thủy Phủ.
Nhưng mà tranh đoạt cùng với sinh linh khác, người thắng mới có thể có được tôn vị này.
Chỉ là, bản lĩnh của lão Ngưu quả nhiên đều ở trên đôi sừng kia.
Hai sừng của nó bị cưa, chỉ sợ đấu không lại đối thủ.
Liền đến báo mộng, lại để cho gia đình Nông gia đem hai sừng cùng với thi cốt của nó chôn ở một chỗ, lại vì trên đó đốt hương cầu nguyện ba ngày, nó liền có thể khôi phục đôi sừng.
Nếu thắng được tôn vị Thủy Phủ, nhất định có thể phù hộ gia đình một đời vinh hoa.
Con trai Nông gia vốn dĩ trong lòng áy náy, được lão Ngưu báo mộng, tự nhiên mừng rỡ.
Ngày thứ hai liền quả quyết cự tuyệt những người trong thôn, tuy rằng lão Ngưu không có dặn dò hắn xử lý da thịt của mình như thế nào, nhưng con của Nông gia cũng không muốn bán ra ngoài.
Cầm một đôi sừng trâu, muốn chôn hết thi thể của nó.
Đăng bởi | Sally_616 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 305 |