Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bệnh nghèo

Phiên bản Dịch · 1648 chữ

"Ta nói hai vị, có thể thu liễm một chút hay không?"

Quảng Lăng Vương có chút ghen tỵ nhìn hai người Giang Chu và Khúc Khinh La "giao tình" mặt mày.

Hiện tại hắn xem như đã nghĩ tới, vì sao Giang Chu lại ghét bỏ hắn.

Rõ ràng lần trước gặp mặt, còn là một người rất dễ ở chung.

Sau khi nhìn thấy thái độ cực lớn của vị thánh nữ Khúc Khinh La này đối với mình và đối với Giang Chu, Quảng Lăng Vương cảm thấy miệng mình bị nhét đầy phân.

Nhìn bộ dáng này, vị Cửu Thiên Thánh Nữ khiến bao nhiêu cao môn tuấn kiệt, đệ tử Tiên gia chạy theo như vịt, vậy mà rơi xuống phàm trần.

Nếu để người ta biết, chỉ sợ sẽ lại là một hồi phong ba to lớn.

Ngay cả chính hắn cũng có chút âm thầm ghen tỵ.

Bất quá...

Thật quá đáng!

Bổn vương hỏi ngay cả liếc mắt một cái cũng không nhìn, hắn hỏi thì biết gì nói nấy, còn ở trước mặt bổn vương liền liếc mắt đưa tình.

Quảng Lăng Vương u oán trừng mắt nhìn Giang Chu.

Giang Chu không hiểu thấu nhìn hắn một cái, cũng không để ý tới quận vương có chút kỳ quái này.

Dùng truyền âm nhập mật thảo luận với Khúc Khinh La về "nữ thi" kia.

Tiền tự "Dư nghiệt", không thể coi thường.

Huống chi còn là một vị Đế Cơ, truyền đi tất nhiên sẽ đưa tới phiền phức.

Hơn nữa đúng như những gì Khúc Khinh La đã nói.

Bộ "Nữ thi" này tám chín phần mười là có liên quan đến tiền tự đế lăng.

Nếu không cũng quá trùng hợp.

Người trong tiên môn đang rải rác trên Hoàng Hà, tìm kiếm đế lăng trước đó.

Nơi này cách Hoàng Hà không xa, nhưng lại xuất hiện một thi thể nữ của Đế Cơ tiền tự.

"Khụ, khụ khụ..."

Giang Chu đang im lặng thảo luận với Khúc Khinh La, Quảng Lăng Vương ở một bên lòng tràn đầy tư vị khó chịu.

Trong căn nhà đơn sơ bên cạnh truyền ra một trận ho khan suy yếu.

Ngưu Đại Bảo biến sắc, không để ý mấy người Giang Chu, vội vã chạy vào.

Mặc dù Giang Chu và Khúc Khinh La không đi theo vào, nhưng khoảng cách một bức tường cũng khó có thể ngăn cản tai mắt của bọn họ.

Trong phòng còn có một phụ nhân, nằm trên một cái giường dùng cỏ khô trải thành.

Mặt không có chút máu, vẻ mặt suy yếu đau đớn, khóe miệng có một vệt máu vừa ho ra.

Hai người nhìn nhau, Giang Chu quay đầu nhìn thoáng qua "Nữ thi" trong vạc, móc ngược hai vạc lớn, lấy ra Di Trần Phiên lắc lắc về phía vạc lớn, liền thu vào.

Sau đó đi vào trong phòng.

Quảng Lăng Vương mặc dù có chút ghét bỏ, nhưng cũng bịt mũi đi theo.

"Đương gia... Ngươi không cần lo cho ta, ta không được rồi..."

Mới vào cửa, liền nghe được thanh âm suy yếu của phụ nhân kia.

"Câm miệng! Bà nương ngươi nói bậy bạ gì đó?"

"Bảo Nhi còn nhỏ, nhưng không thể rời khỏi người ta, chẳng lẽ bà nương này muốn buông tay mặc kệ? Vậy không được, ngươi gả cho ta, thì phải ngoan ngoãn hầu hạ ta cả đời."

Ngưu Đại Bảo ngồi ở một bên, tuy rằng ngữ khí thô bạo, lại lộ ra tình ý nồng đậm.

Trong tay hắn bưng chén canh không biết là thứ gì nấu ra, phía trên có mấy thứ như cỏ bay, còn có một đám sâu nhỏ lít nha lít nhít như con kiến.

Quảng Lăng Vương tò mò vươn cổ nhìn thoáng qua, da đầu hắn ta lập tức tê dại.

Mấy người tiến vào, Ngưu Đại Bảo cũng chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó không để ý tới nữa.

Trong ánh mắt hắn mang theo một loại chết lặng.

Mặc dù biết rõ mấy người Giang Chu là quý nhân, cũng không có quan hệ gì với hắn.

Nếu không đào ra một mầm tai vạ như vậy, hắn căn bản sẽ không mời người vào.

Loại chết lặng này, không phải lần đầu tiên Giang Chu nhìn thấy.

Lúc mới đến nơi đây thì hắn đã lưu lạc ở nơi hoang dã, cùng đồng hành với những lưu dân kia mấy ngày, hắn rất quen thuộc.

Đó là sự chết lặng đối với cuộc sống không có hy vọng, không khác gì cái xác không hồn.

So với những lưu dân kia, Ngưu Đại Bảo còn tính là tốt.

Giang Chu nhịn không được nói: "Ngưu đại ca, đại tẩu đây là bị bệnh gì?"

"Không có gì, những nhà tiện dân như chúng ta, phần lớn đều như vậy, chịu khổ một chút liền qua."

Ngưu Đại Bảo nghe vậy nâng mí mắt lên, lại rũ xuống.

"Ài, ta nói hán tử ngươi này, bà nương có bệnh ngươi không mang nàng đi xem đại phu, liền bỏ lại nơi này chịu đựng?"

Quảng Lăng Vương không nhìn được, kêu lên: "Không bệnh cũng khiến người bị bệnh! Chẳng lẽ ngươi có chủ tâm muốn hại chết bà ta, cưới một bà nương như hoa như ngọc khác?"

Đối với lời chỉ trích của hắn, Ngưu Đại Bảo chỉ giương mắt lên liếc một cái, sau đó không để ý tới nữa.

Ngược lại phụ nhân trên giường cỏ, giãy dụa chống người lên, con ngươi đục ngầu ảm đạm quét qua mấy người Giang Chu, mới nói với Quảng Lăng Vương:

"Vị... Quý nhân này, ta, đương gia ta không phải người như thế, hắn nói không sai, ta bệnh này không có gì ghê gớm, chịu đựng một chút là qua..."

Quảng Lăng Vương nghe vậy, càng tức giận đến bật cười.

Không ngờ người ta lại không cảm kích khi thấy hắn tốt bụng như vậy.

"Đây là chuyện lạ, vốn... ta mới vừa rồi còn nghe ngươi nói chính mình không được, xem ra ngươi là biết mình bệnh rất nghiêm trọng, bệnh đều không được rồi, còn không có cái gì quá lắm?"

Phụ nhân kia cười gượng gạo: "Hồi bẩm quý nhân, ta bị bệnh này, nhà tiện dân như bọn ta phần lớn đều bị, đã quen, nhìn như lợi hại, nhưng chịu đựng một chút, không chừng sẽ qua..."

Quảng Lăng Vương cười nói: "Ồ? Bệnh gì mà thú vị như vậy? Ta ngược lại muốn nghe một chút, các ngươi phần lớn đều bị, chẳng lẽ là dịch bệnh? Đó không phải là chuyện nhỏ."

Giang Chu đã nhịn không được, duỗi chân hung hăng giẫm lên mặt bàn chân hắn một cái.

"Ôi!"

Quảng Lăng Vương lập tức ôm chân nhảy dựng lên.

"Ngươi làm gì vậy! Điên rồi!"

Giang Chu lại mặc kệ hắn, hướng Ngưu Đại Bảo nói: "Ngưu đại ca, chị dâu quả thật bệnh không nhẹ, sao không mời đại phu? Nghe nói ngươi đang làm việc cho Ngưu gia, Ngưu gia là đại hộ số một số hai Giang Đô, chẳng lẽ ngay cả đại phu cũng không mời nổi sao?"

Trong mắt Ngưu Đại Bảo mang theo vài phần mê mang: "Chủ gia đúng là rất giàu có, nhưng cái đó cùng ta có quan hệ gì?"

Giang Chu nhìn vẻ mặt hắn đương nhiên, há to miệng, muốn nói, lại hóa thành thở dài.

Quảng Lăng Vương giờ cũng đã tỉnh táo lại, không so đo chuyện Giang Chu đánh lén mình, lại gần nói: "Ngươi biết nàng ta bị bệnh gì không?"

Giang Chu nghiêng mắt nhìn hắn, phun ra một chữ: "Nghèo".

"Nghèo? Đây là bệnh gì?"

Nghiễm Lăng Vương đầy vẻ mê mang khó hiểu.

Giang Chu không để ý tới hắn, nhìn về phía Khúc Khinh La.

Khúc Khinh La nhìn nữ nhân kia, trong mắt lộ ra vẻ không đành lòng.

Thấy Giang Chu nhìn đến, liền nhẹ giọng nói: "Làm lụng vất vả thành tật, sinh cơ hao tổn, ngũ tạng suy kiệt, hồi thiên vô thuật."

Quảng Lăng Vương lúc này mới hiểu ra: "Này, chỉ là đói quá nên mơ hồ vậy."

"Không phải, ta nói Ngưu Đại Sơn, chủ gia các ngươi lại đối xử với hạ nhân như vậy sao?"

"Trong nhà có núi vàng núi bạc, thậm chí ngay cả hạ nhân cũng ăn không đủ no, Ngưu Hưng Tổ này cũng không phải là đồ vật gì tốt."

Ngưu Hưng Tổ là người đứng đầu Ngưu gia hiện giờ, với thân phận Quảng Lăng Vương cũng không cần phải khách khí.

Giang Chu lắc đầu: "Quảng Lăng Vương, đừng nói là Ngưu gia, nhà ngươi cũng có không ít nông trang, ngươi có từng đi xem qua sao? Chỉ sợ cũng không tốt hơn họ Ngưu bao nhiêu?"

"Không thể nào!"

Quảng Lăng Vương trừng mắt, nhưng con ngươi hơi đổi, hiển nhiên có chút chột dạ.

Hắn quả thật chưa từng đi xem qua.

Giang Chu không để ý tới hắn nữa, kéo Khúc Khinh La đi ra ngoài phòng, nhìn đồng ruộng liên miên phía xa, đã sắp đến thời khắc thu hoạch, đầy mắt là màu vàng óng, gió thổi qua, liền dâng lên liên miên sóng lúa màu vàng óng, hết sức tráng lệ.

Nhưng không khỏi thở dài một tiếng nói: "Một hạt lúa gieo mùa xuân, thu thành vạn hạt. Bốn biển không có ruộng nhàn rỗi, nông phu vẫn chết đói."

"Khinh La, lúc trước ngươi đã nói, ruộng đất của quyền quý càng ngày càng nhiều, tá điền có thể nuôi sống cũng sẽ càng ngày càng nhiều, hiện tại, ngươi hiểu chưa?"

Bạn đang đọc Ta Có Một Quyển Quỷ Thần Đồ Lục (Dịch) của Ngưu Du Quả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sally_616
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.