Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái bóng

Phiên bản Dịch · 1639 chữ

"Một hạt lúa gieo mùa xuân, thu thành vạn hạt. Bốn biển không có ruộng nhàn rỗi, nông phu vẫn còn đói chết..."

Khúc Khinh La thấp giọng lặp lại câu thơ mà Giang Chu đọc.

Trong mắt có vẻ mê mang, còn kèm theo vài phần thương xót.

Giang Chu có chút không đành lòng, nói: "Không nghĩ ra thì đừng nghĩ, về sau ngươi sẽ chậm rãi nhìn thấy."

Người như vậy, sẽ càng ngày càng gặp nhiều...

Thật ra hắn cũng nhìn thấy tình cảnh trong Ngưu Đại Sơn mới ý thức được tình thế hiện nay của Đại Tắc, e rằng còn nghiêm trọng hơn nhiều so với đa số người nhìn thấy...

Quảng Lăng Vương còn đang ở trong phòng cũng nghe được bọn họ đối thoại, trong mắt như có điều suy nghĩ.

Lại nhìn về phía Giang Chu, trong mắt hiện ra ánh sáng.

Dường như đang nhìn một thứ gì đó có ý tứ, hoặc là một trân bảo hiếm có.

Chuyến này đi có chút thuận lợi, chỉ nói mấy câu, liền biết rõ lai lịch của trâm cài màu vàng xanh kia, còn đào ra một bộ nữ thi nghi là Nữ Thi của Đế Cơ.

Nhưng mà lại chứng kiến vợ của Ngưu Đại Sơn sinh bệnh, Khúc Khinh La giống như lâm vào trạng thái khó có thể tự kiềm chế.

Đứng ngoài phòng, trầm mặc hồi lâu.

Bầu không khí có chút áp lực, Quảng Lăng Vương tuy rằng là nhảy nhót kỳ hoa, lúc này cũng không dám quấy rầy.

Đến lúc này, đã làm trễ nải không ít thời gian.

Mãi đến khi Ngưu Đại Sơn chăm sóc thê tử ngủ, từ trong phòng đi ra, Khúc Khinh La mới phục hồi tinh thần lại.

Ngưu Đại Sơn ra ngoài thấy mấy người còn chưa rời đi, có chút ngoài ý muốn.

Hắn không khỏi nói: "Mấy vị quý nhân, thời gian không còn sớm, nơi này vắng vẻ, chậm, đường trở về thành không dễ đi."

Quảng Lăng Vương cười nói: "Sao nào? Ngươi đuổi chúng ta đi thế này à? Ngươi là một thôn hán, còn rất thú vị, ngươi có biết chúng ta là ai không?"

Ngưu Đại Sơn cúi đầu nói: "Mấy vị tất nhiên là quý nhân, ta là người bần tiện, nơi này cũng là chỗ nghèo hèn, thật sự không phải là nơi quý nhân ở lâu."

"Ha ha, hán tử nhà ngươi quả nhiên thú vị."

Quảng Lăng Vương thấy ông ta như vậy, ngược lại nhìn ông ta với cặp mắt khác xưa.

Người trước kia hắn gặp, ai không phải vừa kính vừa sợ hắn, vội vàng nịnh bợ.

Hôm nay gặp được người, vậy mà đều đối với hắn chẳng thèm ngó tới.

Giang Chu và Khúc Khinh La thì thôi, dù sao thân phận của bọn họ cũng không tầm thường.

Chỉ là một thôn hán, lại còn đuổi hắn lên.

"Chúng ta đi thôi."

Lúc này Giang Chu mở miệng nói.

"Ôi chao, đừng mà!"

Quảng Lăng Vương vốn đã muốn rời khỏi nơi vừa rách nát vừa bẩn thỉu này từ lâu, nhưng thôn hán có ý đuổi người, hắn ta ngược lại không muốn đi.

Giang Chu không để ý tới hắn, cùng Khúc Khinh La xoay người bước ra khỏi hàng rào.

"Ôi! Ai!"

Quảng Lăng Vương kêu vài tiếng, không nhận được đáp lại, tức giận giẫm một cước, vội vàng đuổi theo.

Ngưu Đại Sơn thấy bóng lưng mấy người rời đi, thở phào một hơi thật dài.

Quay người trở lại trong phòng, đi tới trước giường cỏ.

Phụ nhân vừa mới ngủ dậy lại mở mắt ra.

"Sao ngươi lại tỉnh rồi?"

Ngưu Đại Sơn trách cứ: "Phải nghỉ ngơi, bây giờ ngươi đã yếu đi nhiều, không thể hao tổn khí lực được."

Phụ nhân không có nghe hắn, trên mặt mang theo vài phần lo lắng nói: "Đương gia, ngươi có phải đem đại tiên kia để cho mấy quý nhân kia mang đi hay không?"

Ngưu Đại Sơn cau mày, gật đầu.

Phụ nhân lo lắng nói: "Nếu... lại đến mà nói, đương gia, ngươi phải ăn nói như thế nào đây?"

Ngưu Đại Sơn nghe vậy, trên mặt có chút bực bội: "Chuyện này ngươi không cần quan tâm, thứ kia là tai họa, giữ lại sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện."

Phụ nhân nghi hoặc nói: "Một khi đã như vậy, vì sao ngươi không dứt khoát nghe lời người nọ..."

Ngưu Đại Sơn cau mày nói: "Họ là người tốt sao? Theo ta thấy, tám phần mười là yêu ma, đồ vật đưa ra ngoài, không nói trước có thể thật sự chữa khỏi bệnh của ngươi hay không, nhưng có thể không hại một nhà ba người bọn ta thì cám ơn trời đất."

"Ba người kia không phải người bình thường, đưa Đại Tiên cho bọn họ, còn muốn, tự đi tranh với bọn họ, cùng chúng ta không quan hệ."

Ngưu Đại Sơn nói xong, phát hiện sắc trời đã tối đen, trong phòng càng tối tăm không thấy ánh sáng, trong lòng càng thêm bực bội.

Sau đó đứng dậy đi sang một bên, dùng đá lửa đốt ngọn đèn trong nhà.

Đèn dầu trong đèn này vẫn là một loại dầu cá mà hắn dùng cá của mình từ trong Hoàng Hà đánh lên, là dầu mỡ trong bụng cá.

Đây là tay nghề mà tổ tiên hắn truyền xuống.

Bằng không nhà bọn họ cũng không dùng nổi đèn.

Tổ tiên nhà hắn ta là ngư dân, sống dựa vào Hoàng Hà.

Đến thế hệ phụ thân hắn mới lên bờ, đến Ngưu gia trang này trồng trọt.

Ngọn lửa nhảy lên, trên tường chiếu bóng hai người.

Ngưu Đại Sơn ngồi xuống bên cạnh giường cỏ, nói: "Bảo Nhi còn ở nhà đại thẩm của hắn sao?"

Phụ nhân gật gật đầu: "Thân thể này của ta, thật sự không có cách nào chăm sóc Bảo Nhi, đành phải đưa qua trước."

Ngưu Đại Sơn gật đầu nói: "Ở nhà đại thẩm của hắn cũng được, cho dù có việc, cũng đỡ phải cùng chúng ta gặp tai ương."

Sắc mặt phụ nhân vốn tái nhợt lại trắng bệch: "Đương gia, có thể có chuyện gì? Không phải đã mời hết đại tiên ra ngoài rồi sao?"

Ngưu Đại Sơn nói: "Tặng thì cũng đã đưa rồi, nhưng chỉ sợ người nọ giận cá chém thớt lên bọn ta, ai biết được đâu? Bọn ta mạng cũng ti tiện, cho dù không có việc này, cũng khó nói có thể nhìn thấy ngày mai."

"Bảo Nhi sinh ở nhà ta, là kiếp trước tạo nghiệt, một bữa cơm no chưa ăn qua, ở nhà đại thẩm hắn, còn có thể ăn bữa ăn nóng hổi."

"Cho dù chúng ta không còn, đại thẩm của hắn nể tình xưa nghĩa cũ, cũng không đến mức ném Bảo Nhi ra ngoài."

Khi hắn nói lời này lại không hề sợ hãi chút nào.

Người bình thường đều sợ chết, cho dù là người tu hành cũng không ngoại lệ, thậm chí càng thêm tiếc mạng.

Nếu không cũng sẽ không hao hết tâm tư muốn trường sinh.

Có thể khám phá sinh tử, chính là một cửa ải khó khăn lớn trong tu hành.

Nhưng vô số người khó có thể phá vỡ cửa ải sinh tử, ở trên thân thôn hán đê tiện này, dĩ nhiên phong khinh vân đạm như thế.

Chỉ là, nếu lúc này có người nói với Ngưu Đại Sơn như vậy, Ngưu Đại Sơn tất nhiên sẽ phỉ nhổ hắn ta.

Có ai không muốn sống?

Chẳng qua chỉ là chết lặng mà thôi.

"Hừ..."

Trên giường cỏ, phụ nhân bỗng nhiên kêu rên một tiếng, ôm ngực, cả người đau đến mức ở trên giường cỏ khom thành tôm.

"Trái tim lại đau đớn sao?"

Ngưu Đại Sơn thấy thế, trong mắt mặc dù hiện lên một tia lo lắng, nhưng không có phản ứng quá lớn.

Đứng dậy dùng mấy tấm ván gỗ nát, mấy tảng đá đặt lên bàn, bưng tới một bát nước canh đen sì.

Lại lấy ra một món đồ từ trong một cái hũ ở góc tường, rắc vào trong nước canh.

Đúng là một đám côn trùng lít nha lít nhít, lơ lửng trên mặt nước, còn đang ngọ nguậy.

Đi tới trước mặt phụ nhân, đút nàng ăn vào.

Không ngờ sắc mặt phụ nhân cũng như thường, một hơi uống cạn.

Sắc mặt tái nhợt, lại khôi phục mấy phần huyết sắc, đau đớn kịch liệt cũng giảm bớt.

Ngưu Đại Sơn thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may Đại Tiên dạy cho chúng ta cách này, bằng không cho dù bà nương ngươi có chết cũng không thoải mái."

Phụ nhân thở phào một hơi, lộ ra vẻ bất an: "Đại tiên có ân với ta, chúng ta cứ mời nàng ra ngoài như vậy, nếu nàng tỉnh lại..."

Ngưu Đại Sơn nói: "Yên tâm đi, ta thấy ba người kia cũng không phải kẻ xấu gì, Đại Tiên đến chỗ bọn họ, so với chỗ rách nát của chúng ta thì tốt hơn nhiều."

"Được rồi, ngươi đừng nói nữa, mau nằm xuống."

Ngưu Đại Sơn ấn người nàng, đỡ nàng chậm rãi nằm xuống.

"Phù..."

Phòng của bọn họ rất đơn sơ, một trận gió nhẹ thổi qua, từ chỗ nào cũng có khe hở chui vào.

Thổi đến mức ngọn đèn chập chờn không ngừng.

Cái bóng bọn họ in trên tường cũng lắc theo.

Chỉ có điều lắc lư lắc lư, lại nhiều ra một cái...

Hai cái bóng biến thành ba...

Bạn đang đọc Ta Có Một Quyển Quỷ Thần Đồ Lục (Dịch) của Ngưu Du Quả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sally_616
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.