Thôn Phệ Linh Công
Tư Chất : KHÔNG .
Tiếng nói vang lên giống như dội một gáo nước lạnh lên đầu Tấn.Hắn bước xuống quay lưng rời đi, từ phía sau bao lời mỉa mải chửi rủa ra gần đến cổng thì Thu Âm gọi Hắn lại.
"Ngươi đi đâu vậy?", Tấn đáp cộc lốc "đi về" .
Thu Âm nói tiếp, "Còn phần thi kiến thức nữa mà "
"Được gì ?học kiến thức thì được cái beep gì "
Thu Âm nhìn dương nói: " không phải ước mơ của ngươi là trở thành một luyện bảo sư thiên tài sao "
"Luyện Bảo sư sao hhh" Tấn thầm hỏi Thiên Thư.
Một lượng lớn thông tin tràn vào não Tấn, luyện bảo sư chia làm hai loại là, luyện đan bảo sư - luyện khí bảo sư là hai ngành cao quý nhất của Việt Linh Giới, bởi lẻ để làm đước hai ngành này cần một lượng kiến thức khổng lồ. Hiện nay ngành luyện đan gần như thất truyền chỉ còn lại ngành luyện khí tồn tại.
Sau khi nghe Thiên Thư nói dương mặt cười như điên, hắn có Thiên Thư nắm giữ tri thức của thế giới ngu mới không đi .
Nhìn Tấn cười Thu Âm thở dài: " Tội thằng em kiểm tra xong ngáo luôn rồi"
Phần thi kiến thức gồm 300 câu hỏi thời gian quy định là 150 phút ,Tấn có Thiên Thư nên chỉ sau 30 liền đứng lên nộp bài . Có người lên tiếng :
"Khoanh lụi luôn đúng là phế vật x2 " Tấn không đáp chỉ cười nói "đợi đi sẽ có ngày anh lấy bảo vật đè chết các chú " Tấn cười cười
Từ sau ngày hôm nay cái danh phế truyền khắp mọi nơi nhà nhà đều biết, thậm chí nó trở thành trường hợp hy hữu khi người bình thường sở hữu tố chất yếu là cùng vậy mà Tấn hắn lại mang tố chất không.
Trên đường về Tấn thầm mắng: " tố chất không thì sao ? Ông đây không cần tu tu gì cả ,..ông làm luyện khí sư sau này lấy lấy tiền, bảo vật ném mặt các chú" chửi xong nhẹ lòng phần nào Tấn cười to rồi đi tiếp.
Tấn đi vào đoạn hẻm đây là đường vòng mà Tấn hay đi khi qua nhà Thu Âm chơi, đi được vài bước hắn cảm thấy phía sau dường như có ai đi theo mình. Quay mặt lại phát hiên tuy con hẻm hơi tối nhưng Tấn vẫn có thể nhìn ra đó là Linh Nguyệt nhi.
Thấy Tấn quay mặt lại Nguyệt Nhi vẻ mặt hơi ửng đỏ, nhưng rồi lại chuyển qua nét đượm buồn vì biết hắn sẽ chạy đi khi nhìn thấy mình. Đây cũng là câu hỏi mà Tấn thắc mắc ở trong quảng trường hôm qua hắn cũng gặp Nguyệt Nhi không ít lần, nhưng lần nào cũng bị Thu Âm lôi đi. Hỏi Thiên Thư thì nó cũng im lặng.
Tấn tiến lại gần nàng, trước hành động của tấn Nguyệt Nhi nhịp tim đập loạn, hắn tiến một bước nàng lùi một bước khuôn mặt dần dần ửng đỏ hơn "mình làm sao thế này " Nguyệt Nhi lẩm bẩm .
"Không phải người nên chạy là hắn sao ?" ."tại sao"
Nguyệt Nhi không ngừng lẩm bẩm "không đây nhất định là mơ " đến khi tấn đã ép nàng đến sát hơi thở của tấn phả vào gương mặt nàng
Nàng bừng tỉnh " đây không phải mơ" rồi bật khóc
Nức nở .
Tay hắn khẽ động lau đi nước mắt trên đôi mắt nàng ghé sát tai nàng nói " tai sao nàng khóc "
Trước câu hỏi của Tấn nàng ngập ngừng "t...a..ta..ta" chưa để nàng nói hết đôi môi hắn hung hăng hôn nàng, tay hắn vòng qua làn eo thon thả, lưới hắn tiến vào lưới nàng chào đón cảm xúc bấy lâu dâng trào, thật tuyệt vời thật hạnh phúc. Cùng trao nhau hương vị mật ngọt rồi môi nàng và hắn tách ra để lại bao cảm xúc nàng tựa vào ngực hắn nói nhỏ " ta yêu chàng " rồi xoay người rời đi.
"Có lẽ đây là yêu sao ?" Tấn thở dài tiếc nuối rồi đi về nhà .
"Mẹ ơi con về rồi " không có tiếng đáp lại.
"Chắc mẹ đi chợ rồi " Tấn tiến vào phòng của mình
"Thiên Thư tư chất không có thể tu luyện không "
"Có, thần cổ công pháp Thôn Phệ Linh Công "
Công dụng như tên giúp chủ nhân thôn phệ linh khí thiên địa hoặc động vật thậm chí là cây cỏ Thôn Phệ Linh Công tuy giai đoạn đầu khó tu luyện vì chỉ có thể thôn phệ các loài có ít linh khí nhưng càng về sau Thôn Phệ Linh Công càng cho thấy giá trị vô hạn của nó .
"Con yêu mẹ về rồi " Mẹ Lan tươi cười ôm lấy Tấn "từ tuần sau con sẽ vào Tuyết Linh Học Viện học nhớ chăm chỉ không được lười biếng đâu đấy "
"Vâng ạ" Tấn đáp.
Đăng bởi | Tanem |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 19 |