Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cậu Là Ai?

Phiên bản Dịch · 1955 chữ

Hai người lảo đảo đến cổng trường, trên đường đi Vương Tử Bác nói nhiều, Trần Hán Thăng cơ bản không đáp lại, hắn đang cố gắng thích nghi với Cảng Thành 18 năm trước.

Năm đó, sau khi tốt nghiệp đại học, Trần Hán Thăng cảm thấy kinh tế quê nhà phát triển không tốt, nên vẫn ở lại thành phố Kiến Nghiệp để phấn đấu, đôi khi về nhà thăm bố mẹ, nhưng chỉ là về vội vã, đi vội vã, không có thời gian để chú ý đến sự thay đổi của quê nhà.

Chỉ có vào lúc nửa đêm say rượu, mới từ đáy lòng dâng lên những xúc cảm và ký ức khó tả, nhưng ngày hôm sau sẽ nhcậu chóng bị thực tế bận rộn thay thế.

"Có ý nghĩa gì khi một người như tôi tái sinh chứ?"

Trần Hán Thăng cảm thấy rất bức bối, bản thân năm 2019 có tiền có địa vị, có công ty có nhân viên, hoàn toàn không phù hợp với điều kiện cơ bản của người tái sinh "bị cắm sừng, bố mẹ đều mất, nghèo khổ cùng cực, đói rét".

"Mẹ kiếp, tôi thật sự không muốn trọng sinh mà!”

Trần Hán Thăng không nhịn được mà chửi một câu, Vương Tử Bác đang lải nhải về việc đêm qua Trần Hán Thăng say rượu không để ý ngăn cản, cứ khăng khăng muốn tỏ tình với Tiêu Dung Ngư, cậu ngẩn ra một lúc: "Cậu có nghe tớ nói hay không vậy?"

"Ờ, nghe rồi."

Trần Hán Thăng đáp gạt đi, rồi sờ túi quần, không có ví tiền, không có điện thoại, cũng không có thcậu toán nhcậu, cậu thở dài nói với Vương Tử Bác: "Cậu có mang tiền không, tôi muốn đi cửa hàng tạp hóa mua đồ."

"Có phải mua nước không?"

Vương Tử Bác lắm lúc cũng khá thông cảm, cậu biết sau khi say rượu thì miệng sẽ khô hơn, hơn nữa hôm nay cũng nóng lắm.

"Cậu uống gì, nước tăng lực hay cola?"

Vương Tử Bác chuẩn bị bao bạn.

"Nước khoáng là được rồi, mua thêm gói thuốc lá luôn." Trần Hán Thăng đáp.

Vương Tử Bác lập tức trố mắt, liên tục nhìn Trần Hán Thăng: "Từ khi nào cậu học hút thuốc, sao tớ không biết?"

Trần Hán Thăng hơi bực tức, trước đây sao không thấy bạn thân từ nhỏ này nói nhiều thế, vẫy tay nói: "Tâm trạng không tốt, hút một điếu để giải tỏa."

Vương Tử Bác do dự một lúc, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi mua thuốc lá, cửa hàng tạp hóa ở ngay ngoài cổng "Trung học phổ thông Nhất Trung Cảng Thành", Trần Hán Thăng nhìn cánh cổng sắt rộng, nghĩ đây chính là 1000 ký ức 3 năm học trung học của mình.

Không lâu sau, Vương Tử Bác trở lại: "Đây, thuốc của cậu."

"Hả, lâu rồi không gặp Hồng Tháp Sơn."

Trần Hán Thăng không nhịn được cười một tiếng, từ khi đi làm thì rất ít hút loại thuốc lá này, bóc bao bì một cách thành thạo, rồi đưa một điếu cho Vương Tử Bác: "Cậu hút không?"

Vương Tử Bác đấu trcậu lưỡng lự một lúc, cuối cùng quyết định hút một điếu để đồng cảm với cậu em.

Vương Tử Bác vẫn rất điển hình với tâm lý học sinh, da mặt cũng hơi mỏng, không giống Trần Hán Thăng đã trải qua sự hủy diệt của xã hội, cách làm việc của cậu ta rõ ràng khác cậu.

Trần Hán Thăng trực tiếp xén quần đến đầu gối, ngồi phịch xuống lề đường phì phò nhả khói, nheo mắt suy tư quan sát các học sinh qua lại.

Vương Tử Bác thì xoắn xuýt, hút thuốc thì quay đầu qua một bên, hít một hơi nhcậu rồi giấu tàn thuốc sau lưng, rồi thở ra từng làn khói xcậu mỏng, trông như cái vòi tỏa hơi ấy.

Vương Tử Bác tự mình hút châm rãi, nhưng nhìn Trần Hán Thăng, cậu ta lại bĩu môi bình phẩm: "Trần Ca, kiểu hút thuốc của cậu rất bảnh đấy."

Trần Hán Thăng là một tay lão luyện, ngay cả cách gạt tàn thuốc cũng rất có nhịp điệu.

"Trăm hay không bằng tay quen thôi."

Trần Hán Thăng đáp nhẹ nhàng, Vương Tử Bác càng thêm ngưỡng mộ, vẻ mặt Trần Hán Thăng lúc này vừa đểu vừa đáng ghét, nhưng thật ra rất điển trai.

Chưa kịp hút hết điếu thuốc, ở xa xa đã có một nhóm người đi xe đạp tới, Vương Tử Bác vội vã dập tắt tàn thuốc, rồi nhắc nhở Trần Hán Thăng: "Mau vứt đi."

Hành động của Vương Tử Bác cũng làm Trần Hán Thăng hơi giật mình: "Trong đó có thầy cô không?"

"Không có thầy cô, toàn là bạn cùng lớp với chúng ta." Vương Tử Bác giải thích.

Trần Hán Thăng cũng suýt ném đi, nhưng nghe câu nói đó, cậu ta quay lại động tác ban đầu, hắn rất tôn trọng nghề giáo viên, nhưng những bạn cùng lớp hồi trung học có gì đáng để tâm, mọi người đã tốt nghiệp rồi còn làm để ý gì nữa?

Nhóm học sinh này có lẽ cũng đến nhận giấy báo trúng tuyển, mang theo khát vọng và mơ ước về cuộc sống đại học, trên đường cười nói vui vẻ, khi đi qua Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác, tất cả đều dừng lại.

Hình tượng của Trần Hán Thăng bây giờ rất nhếch nhác, vừa có vẻ mệt mỏi sau khi say rượu, vừa có vẻ bối rối sau khi tái sinh, ngồi lỳ nhìn bốn phía, miệng còn cầm điếu thuốc, nếu không phải khuôn mặt 18 tuổi, hoàn toàn giống hình ảnh một gã đàn ông nhăn nhó trung niên.

Các bạn cùng lớp đều ngạc nhiên nhìn Trần Hán Thăng, ở trường Trung học Nhất Trung Cảng Thành chú trọng về giáo dục này, học sinh nữ không được phép để tóc dài, cho nên hút thuốc gần như là biểu hiện sa đọa rồi.

"Tất cả các cậu đều đi nhận giấy báo trúng tuyển à?"

Vương Tử Bác cảm thấy cần phải nói gì đó.

Nhóm học sinh đó không ai nói lời nào, họ đổi hướng ánh nhìn sang một cô gái ở giữa nhóm.

Cô gái nhỏ này trông thật xinh xắn, váy hoa dài qua đầu gối nhẹ nhàng tung bay trong làn gió chiều mùa hè, toát ra một vẻ rạng rỡ tươi trẻ. Cô ít nhất cao 1m67, vì trời nóng nên gương mặt ửng hồng, làn da trắng ngần, sống mũi thẳng tắp, môi đỏ mọng, cằm thon gọn, đôi mắt sáng ngời với hàng mi dài cong. Tà tóc mềm mại tự nhiên xõa xuống vai.

Khi cô gái trẻ dừng chiếc xe đạp nhỏ màu cam vàng và đi tới, Trần Hán Thăng thậm chí có thể ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng của hoa bách hợp.

"Trần Hán Thăng, cậu không được hút thuốc!"

Giọng nói nghe khá dễ thương, nhưng có chút giận dữ.

Trần Hán Thăng hoàn toàn không nhớ ra cô ấy là ai, chỉ có thể quay sang nhìn Vương Tử Bác, Vương Tử Bác cũng không hiểu ý đồ, cũng chỉ nhìn cậu chằm chằm, Trần Hán Thăng bó tay, chỉ có thể hỏi: "Cô là ai?"

"Hazz."

Nhóm học sinh chuẩn bị vào đại học phát ra một tiếng thở dài kéo dài, đặc biệt là các cô gái không nhịn được lắc đầu, quả nhiên như phim truyền hình nói không sai, đàn ông đổi tình trạng thật nhanh, tối qua còn tỏ tình với người khác, nhưng chỉ vì bị từ chối đã giả vờ không nhận ra.

"Hán Thăng, cậu không nên làm vậy."

Lại có một nam sinh từ đám đông bước ra, cao lớn, nụ cười rất ấm áp: "Hút thuốc không phải phong cách của cậu, hi vọng cậu có thể thoát khỏi bóng tối của nỗi đau thất tình, đón chào ngày mai tươi sáng, tất cả chúng tôi đều mong cậu tiến bộ."

Lời nói nghe có vẻ như an ủi và khích lệ, nhưng vẫn có một chút giả dối và nhìn xuống cao ngạo, Trần Hán Thăng đã làm chủ nhiều năm, mặc dù không phải tính khí hung hăng nhưng cũng không muốn người khác đạp lên mình để tự khoe, đặc biệt là hai người không quen biết.

Mặc dù Trần Hán Thăng đang ngồi trên đất, nhưng cậu chỉ cần ngẩng đầu lên, hất ngực ra, ánh mắt tĩnh lặng, im lặng nhìn chằm chằm vào chàng thiếu niên đang nói, cho đến khi khiến cậu ta cảm thấy khó chịu trên toàn thân, mới mang theo một chút xem xét nói: "Mày là ai vậy?"

Đàn ông thành đạt trong sự nghiệp, vừa có khí phách bình tĩnh vừa có vẻ uy nghiêm bùng nổ chất chứa, làm sao có thể so sánh với những đứa trẻ chưa ra đời, ngay cả khi giả bộ, cậu ta cũng không thể nhìn thấy được nét bối rối của Trần Hán Thăng, nên chỉ cần chạm trán là đã bại trận.

"Cậu thật làm người ta thất vọng."

Nam sinh vứt lại một câu nói cay nghiệt, rồi nói với cô gái xinh đẹp: "Dung Ngư, chúng ta đi thôi, đừng quan tâm đến người như thế nữa."

Cô gái không nghe, tiến lại gần vài bước và nói với Trần Hán Thăng: "Nếu cậu giả vờ không nhận ra tôi, thì tôi cũng không có cách nào, nhưng tối qua tôi đã nói rất rõ ràng, trước khi tốt nghiệp đại học, tôi không muốn dính đến yêu đương."

"Nếu cậu còn hút thuốc nữa, tôi sẽ đi báo với mẹ cậu."

Trần Hán Thăng ngỡ ngàng một lúc, mới quay trở lại 18 năm trước, không muốn chào hỏi cha mẹ bằng cách này, hơn nữa hôm nay là ngày nhận giấy báo trúng tuyển, đã có khá nhiều học sinh đi ngang qua dừng lại xem.

Trần Hán Thăng suy nghĩ một lúc, rồi ngoan ngoãn vứt tàn thuốc.

Cô gái nhẹ nhàng mỉm cười, còn có chút hằn học, cô lại lấy một chai nước khoáng từ giỏ xe: "Rửa mặt một cái, lát nữa đi nhận giấy báo trúng tuyển."

"Cảm ơn, tôi tự có rồi."

Trần Hán Thăng trực tiếp từ chối.

"Chê, lại cái trò cũ rích, tỏ tình thất bại lại giả vờ lạnh lùng." Anh chàng lúc nãy nói một cách khinh khỉnh.

Nhưng cô gái khá bướng bỉnh, mặc dù Trần Hán Thăng không lấy, cô vẫn đặt chai nước xuống dưới chân Trần Hán Thăng, rồi lạnh lùng hừ một tiếng, đẩy chiếc xe đạp cam vàng đáng yêu vào trường.

Cho đến khi họ hoàn toàn rời đi, Trần Hán Thăng mới bỗng giật mình: "Cô ấy chính là Tiêu Dung Ngư đúng không?"

"Trước mặt tớ thì đừng có giả vờ nữa."

Vương Tử Bác nói với vẻ hơi bất mãn: "Tớ biết cậu bị từ chối nên buồn lòng, nhưng chúng ta là anh em tốt mà, có gì thì cứ nói với tớ."

Vương Tử Bác cũng nghĩ lúc nãy Trần Hán Thăng là cố ý, mục đích là để tránh gượng gạo.

Trần Hán Thăng cũng không biết giải thích thế nào, chỉ có thể vỗ vai Vương Tử Bác: "Đỗ đại học là đã thành người lớn rồi, tự mình chịu khổ là đức tính tốt của người trưởng thành."

Bạn đang đọc Ta Không Muốn Trùng Sinh Đâu! ( Bản Dịch ) của Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi banhbaomap2812
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.