Lễ Hội và Diễn Xuất
Chương 1: Lễ Hội và Diễn Xuất
Thành phố Sài Gòn.
Festival cosplay là lễ hội để mọi người giao lưu văn hoá giữa các nước thông qua hoá trang thành một nhân vật giả tưởng trong tiểu thuyết, hoạt hình, truyện tranh,...
Trên đường phố nhộn nhịp, từng bước chân vang lên như từng nhịp điệu trong buổi hoà tấu của lễ hội.
Dòng người đi qua đi lại, không ít người lầm tưởng nhân vật trong tiểu thuyết đã thật sự bước ra ngoài.
Bên cạnh đó có những người không quen biết nhau, nhưng được kết nối bởi sở thích của bản thân.
Ba người đứng một góc trò chuyện về lễ hội lần này.
“Lễ hội này lớn thật, cậu tới đây là muốn được gặp nhân vật nào vậy?”
“Tiêu Viêm đi, mình thấy hắn ta rất nhiệt huyết và tốt bụng, phù hợp với tính cách của mình.”
“Còn mình muốn gặp soái ca cosplay Đại Ái Tiên Tôn.”
Thấy bạn mình nói xong rồi, người thanh niên lập tức quay sang người thiếu nữ còn lại, hỏi: “Hai chúng ta nói rồi, còn ngươi thì sao?”
“Còn ta chắc là muốn gặp được nhân vật đẹp trai nào đó. Từng cử chỉ toát lên phong thái lạnh lùng, ít nói.”
“Vậy ngươi đọc tác phẩm của Thủy Hoa Ngữ chưa?”
“Ta đọc rồi. Nói sao ta? Nhân vật chính rất điên, nhân vật phụ lại rất dễ khiến người ta sinh lòng đồng cảm, số lượng còn rất kinh ngạc. Ta thấy bọn hắn gần như gánh hết cốt truyện, còn nhân vật chính chỉ như gia vị cho thức ăn mà thôi.”
“Đây mới gọi là tài hoa.”
Trong giọng nói có chút không giấu nổi sự kích động vì đã tìm thêm được một người có cùng sở thích với tác giả mình quan tâm.
Đúng vậy, thông thường khi viết một bộ tiểu thuyết nào đó, tác giả thường tập trung nhiều vào nhân vật chính. Việc phát triển nhiều nhân vật phụ thật sự rất khó, không phải người có năng lực, rất dễ khiến cốt truyện trở nên dài dòng, lang mang.
Còn tiểu thuyết bọn họ đề cập lại cân bằng hoàn hảo giữa các nhân vật, mỗi người đều có một nét riêng. Nếu không muốn nói bọn họ được xây dựng rất xuất sắc. Nhân vật chính điên cuồng không được nhiều người chú ý, bởi vì đã có không ít nhân vật được xây dựng tương tự như vậy rồi.
Bọn họ đa phần đều là điên loạn, thiếu chiều sâu trong tính cách, giống như thế giới đã quy định bọn hắn phải có tham vọng, nhưng không cho bọn họ một lý do hoàn toàn hợp lý để làm điều đó.
“Ngươi thấy Tây Môn Yến trong bộ Dược Long Môn thế nào? Đủ tiêu chí ngươi cần, đẹp trai, lạnh lùng, ít nói, mỗi phong thái toát ra đều rất ngầu.”
“Ngươi không nhớ có người từng cosplay nhân vật này rồi à. Vì không thể lột tả được tâm trạng nhân vật một cách xuất sắc, nên hắn đã bị đem lên thớt của cộng đồng mạng, nhận về nhiều lời chỉ trích. Sau lần đó, mọi người lập tức đưa ra quy tắc ngầm, không đủ năng lực đừng nên cosplay nhân vật hoàn hảo.”
Có người a lên một tiếng, đập tay phải vào lòng bàn tay trái, hào hứng nói: “Ta nghe nói có người cosplay Lạc Xuyên trong bộ Quỷ Đạo Mịt Mù, hắn thật sự biểu lộ rất tốt. Suốt cả lễ hội không lơ là, dù chỉ một chút trong việc biểu lộ cảm xúc. Hơn nữa nhân vật này rất khó để diễn tả được tâm trạng của hắn.”
“Đúng vậy, nhân vật này vừa có tâm trạng đau khổ, vừa có tâm lý không được tỉnh táo, đầu óc có chút mù mịt, trên khuôn mặt thỉnh thoảng lại hiện nụ cười. Hành động thì bước đi trong vô định, luôn hướng cái nhìn trìu mến đến bộ xương được ôm trong lòng, thỉnh thoảng lại nói nương tử của ta, trong ánh mắt lại loé lên nỗi buồn, rõ ràng là một kẻ điên, chỉ có kẻ điên mới có thể diễn ra được cái tâm lý phức tạp này.”
Giọng nói xa lạ vang lên, ba người bất ngờ hướng cái nhìn đến một cậu thiếu niên ăn mặc chỉnh tề, quần đen áo đen, khoác thêm áo sơ mi dài màu đỏ đô có sọc đen đan xen, trên vai còn đeo thêm một cái túi lớn màu đen.
Người nam trong nhóm tò mò hỏi: “Cậu thật sự rất hiểu nhân vật này, có lẽ đã đọc đi đọc lại không ít lần.”
“Xin chào mọi người, mình tên Lâm Vũ, rất hân hạnh được làm quen.”
Lâm Vũ quyết định mở lời giới thiệu trước, ba người bọn họ cũng lần lượt giới thiệu. Lâm Vũ có chút tiếc nuối nói.
“Ta nghe nói người này vốn định cosplay nhân vật Tây Môn Yến. Nhưng đã có người chọn rồi, cũng vì không muốn trùng vai, nên hắn đã thay đổi chủ ý. Điều này làm ta có chút tiếc nuối, chỉ có hắn mới biểu lộ được tâm trạng của Tây Môn Yến.”
Người nữ có mong muốn gặp Tiêu Viêm bất ngờ lên tiếng, chia sẻ cảm nghĩ của mình.
“Ta nhớ người này vì trình diễn xuất sắc, nên được nhận vào một đoàn làm phim. Sở trường của hắn chỉ chuyên về diễn các vai có tâm trạng đau buồn mà thôi, nếu để diễn trạng thái điên cuồng thì chẳng khác nào từ bỏ điểm mạnh của mình.”
Lâm Vũ đột nhiên thở dài nói: “Diễn cũng biết mệt chứ, hắn có thể duy trì từ đầu sự kiện đến khi kết thúc sự kiện không phải nói hắn tài năng, mà là do hắn điên cuồng với diễn xuất, say mê vì nó.”
“Nhưng dù vậy, Tây Môn Yến hoàn toàn không phù hợp với tài năng của hắn.”
Hai người còn lại cũng gật đầu.
“Vậy tại hạ không làm phiền ba vị nữa, xin cáo từ.”
“Vậy cáo từ.”
Lâm Vũ thở dài, hắn quay người rời đi, biết rằng bản thân không thể hoà nhập với bọn họ được nữa. Vì tất cả đều không cùng quan điểm, sớm muộn cũng xảy ra tranh cãi.
Tiểu thuyết mạng phát triển, mọi người xem cách giao tiếp trong truyện chính cách ngắn nhất để gắn kết mọi người với nhau.
Lễ hội cosplay không chỉ là dịp mọi người vui chơi, giao lưu, tìm kiếm nhiều mối quan hệ, mà còn là nơi để các nhà làm phim tuyển chọn nhân tài. Có thể lấy ví dụ điển hình là người cosplay Lạc Xuyên, hắn nhờ thể hiện xuất sắc, đã có được cơ hội nghề nghiệp.
Nên nói bây giờ nghề viết tiểu thuyết đang đứng đầu chuỗi thức ăn. Muốn làm game, làm phim, soạn nhạc hay... Tất cả đều phải vay mượn tiểu thuyết để sáng tạo nội dung.
Thời đại xã hội phát triển, kinh tế mềm của các nước gia tăng, phần lớn đều nhờ phát triển các lĩnh vực như game, hoạt hình, phim truyền hình,... Thành công trong đó không thể thiếu vai trò của những quyển tiểu thuyết chất lượng.
Kinh tế phát triển, xã hội trở nên văn minh hơn. Mặc dù vẫn còn nhiều nơi còn đói kém, nhưng chính phủ cùng các nhà hảo tâm đang cố giải quyết vấn đề này.
Với việc xã hội đã trở nên văn minh, con người tự nhiên học được cách hạ cái tôi xuống, sẵn sàng chấp nhận khuyết điểm của bản thân, mà cố gắng học tập người khác để cải thiện. Đúng vậy, các nước trên thế giới đang cùng hoà vào cùng một nhịp điệu.
Trung Quốc trước đây là một nước đi đầu trong lĩnh vực tiểu thuyết thuộc thể loại tiên hiệp. Nhờ học tập, Việt Nam đang không ngừng khẳng định vị thế của mình trong lĩnh vực tiểu thuyết mạng.
Tác giả đại diện cho nền văn học mạng việt nam hiện nay là một cậu thiếu niên trẻ tuổi. Từ nhỏ đã xác định được đam mê của mình, xây dựng kế hoạch tiến tới ước mơ.
Mỗi ngày, cậu không ngừng rèn luyện khả năng viết lách, nuôi dưỡng trí tưởng tượng của mình. Sau nhiều năm cố gắng, cậu đã trở thành một tác giả có lượt ghét nhiều nhất, Thủy Hoa Ngữ.
Tác phẩm của cậu tập trung chủ yếu vào những con người tầm thường, từng bước vượt qua khó khăn, thay đổi số phận của mình. Đôi khi cố gắng vẫn chẳng thể thay đổi được gì.
Tác phẩm nổi bật nhất có lẽ là “Dược Long Môn”, tác phẩm xoay quanh những cuộc đấu trí kịch liệt giữa Tây Môn Yến và các thế lực khác.
Nhân vật chính độc đoán, một lời không hợp lập tức động thủ, hở tí là giết người. Ban đầu chẳng có ai để ý, số lượt xem ít ỏi đến đáng thương. Nhưng vì cốt truyện quá tàn độc, nhiều người đọc được chục chương liền xuất hiện cảm xúc tiêu cực, thậm chí có người kích động quá dẫn tới tập hợp một nhóm tẩy chay quyển truyện này, đồng loạt vote một sao.
Lúc này truyện đã ra được trăm chương, có người tò mò vào hóng hớt, đọc thử tiểu thuyết mạng tệ nhất. Nhưng đây vốn là kế hoạch của thằng cha tác giả. Đợi một lượng người chú ý, hắn lập tức ra thêm mấy trăm chương nữa, nâng tổng số chương lên ngàn chương.
Dược Long môn đã tích lũy được hơn mười năm, tốc độ bạo chương quá kinh người. Nhiều người từng thấy đến giờ vẫn còn cảm thấy choáng váng.
Lúc đấy thể loại phản phái vẫn chưa phát triển như bây giờ, nhân vật chính ác nhưng chưa đến chốn. Còn hành động của Tây Môn Yến lại khiến đọc giả phải rùng mình, tất cả cũng chỉ vì hành động tàn nhẫn của hắn được thực hiện rất đỗi bình thường.
“Ngươi biết vì sao ta lại phải giết ngươi không?”
“Ngươi không cần phải biết, nhưng ta có lý do để làm vậy.”
Hành động đơn giản, giết thôi. Cái gì mà gõ xương nghiệm tủy, làm vậy được lợi gì.
Cũng giống như đói thì trồng rau ăn, cố gắng nhưng điên cuồng.
Nhưng hành động này vẫn không đủ làm bộ truyện trở nên độc ác, khiến một số người hận hắn đến tận xương tủy. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là nhân vật phụ, bọn họ quá chân thực.
Mỗi khi có người chết đi lại có hàng trăm con tim đau nhói. Càng đọc, lệ rơi càng nhiều.
Tác giả thành công miêu tả kết quả từ hai phía. Một bên giết người thì được gì. Còn một bên mất mát ra sao, nỗi ám ảnh như thế nào.
Chi tiết này cho thấy sự bất công tàn khốc mà tác giả xây dựng, khiến người đọc cảm thấy nghẹt thở.
Thành công của tác phẩm này khiến người ta cho rằng, 60% là cái chết của nhân vật phụ, 30% là tình tiết đấu trí, 10% là sự tàn nhẫn của nhân vật chính.
Thành công luôn đi chung với tai tiếng. Không thể phủ nhận tác giả rất xuất sắc, khi có thể xử lý một khối lượng thông tin khổng lồ để cho ra tác phẩm đầy tâm huyết như vậy.
Trước có Đại Ái Tiên Tôn, sau có Tây Môn Yến.
Người ta vẫn yêu thích Đại Ái Tiên Tôn hơn, Cổ Nguyệt Phương Nguyên tự do trên đường vĩnh sinh. Còn Tây Môn Yến thật sự quá không có nhân tính rồi, bị người ghét cũng là điều tất yếu.
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 2 |