Truy Đuổi Thần Tượng
Chương 2: Truy Đuổi Thần Tượng
“Lần thứ ba rồi, haiz.”
“Tìm một người trong đồng đạo khó đến vậy sao?”
Lâm Vũ bước đi trên phố, hắn thở dài một hơi, thân sắc chán nản.
“Quả thật Dược Long Môn rất được nhiều người đón nhận, nhưng để tìm số người nhìn ra mặt khác của hắn còn khó hơn tìm một người thích sự điên cuồng của hắn. Cũng chẳng trách ai được, ai biểu mỗi giây mỗi phút trong truyện hắn đều như kẻ điên, dáng vẻ vô cảm. Khiến người ta cảm thấy hắn là một nhân vật thiếu chiều sâu, chỉ biết chém giết.”
“Nhưng ta rõ ràng hơn ai hết, hắn là một người chỉ biết chìm trong sợ hãi. Hắn muốn thống trị thế giới, muốn mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của hắn. Chỉ như vậy, hắn sẽ không sẽ không phải lo lắng gì nữa, hắn sẽ không cần sợ hãi khi nào bản thân sẽ chết.”
“Trong suốt cả bộ truyện, hắn thật sự rất cô đơn, đi bên cạnh hắn chỉ là một con rối.”
Nhìn những bóng người đang dần qua lại trước mắt mình, hắn thấy có chút lạc lõng.
“Tây Môn Yến, sự thống trị của nỗi sợ. Về cuối truyện, hắn đã gần như trở thành kẻ mạnh nhất. Việc đầu tiên hắn làm sau khi vô địch chính là tận hưởng cuộc sống.”
“Có người chỉ trích hắn tìm hạnh phúc bằng nỗi đau của kẻ khác. Nhưng so với báo thù và tìm kiếm Vĩnh Sinh cũng chẳng có sự khác biệt.”
Lâm Vũ nhìn thoáng qua những nhân vật được cosplay, khuôn mặt yểu xìu, bất giác thở dài: “Khi nào ta mới tìm được người cosplay Tây Môn Yến đây.”
Suy nghĩ vừa dứt, trong đám người, hắn nhìn thấy một cậu thiếu niên đang mặc cổ trang màu tím đen, đôi con ngươi tỏa ra sắc tím huyền bí.
Chỉ một thoáng qua, trên môi cậu đã xuất hiện nụ cười rạng rỡ: “Tây… Tây Môn Yến.” Giọng điệu run rẩy, hắn vẫn chưa tin có người dám cosplay nhân vật này.
Chớp mắt một cái, thần tượng của hắn đã lướt qua biển người, biến mất ngay lập tức. Hắn có chút ngơ ngác không thốt nên lời: Thanh Long Uyển Bộ? Trình độ cosplay của người này đã đạt đến lô hỏa thuần thanh rồi sao.
“Cậu nhìn ngơ ngác hơi lâu rồi đó, không định đuổi theo sao?”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai, Lâm Vũ hoàn toàn không để ý. Hắn vẫn còn sốc vì chuyện vừa xảy ra.
Phải biết, thị trường cosplay đang dần xuất hiện ảnh hưởng trên toàn cầu. Một người muốn cosplay, không chỉ đơn giản là mặc một bộ đồ là được, bọn họ bắt buộc phải lộ ra phong thái của nhân vật đó. Nếu không biểu lộ được một chút, vậy thì đừng cosplay nữa.
Cosplay thì nên chọn nhân vật bản thân yêu thích. Yêu thích một nhân vật không chỉ ngoại hình, mà là sự giao thoa cảm xúc giữa bản thân và nhân vật đó. Nếu không thể biểu đạt được những cảm xúc đó. Vậy chứng tỏ bản thân họ hoàn toàn không hiểu gì về nhân vật này, cosplay chính là sống theo số đông.
Để xã hội phát triển, con người cần hiểu rõ cảm xúc của bản thân, sống thật với chính mình. Nhân vật giả tưởng chính là tấm gương phản chiếu tính cách mỗi người.
Đôi khi những yêu cầu này không quá khắc khe. Nhưng đối với một số nhân vật nổi tiếng, yêu cầu này lại đạt đến đỉnh điểm của sự vô lý, Tây Môn Yến chính là một ví dụ điển hình.
Giọng nói đó lại vang lên,một bàn tay lạnh lẽo đưa cốc nước vào tay Lâm Vũ.
“Cậu không thật sự hiểu hắn sao?”
“Bản chất của cậu không phải là đồng cảm và vì chính mình sao?”
“Nghĩ lại thật mâu thuẫn a.”
Lâm Vũ như bị Tây Môn Yến hút hồn, hắn thật sự không để ý giọng nói liên tục vang lên bên tai, hay chú ý đến bàn tay đang dần trở nên lạnh hơn vì cốc nước.
Sững sờ một chút, hắn lập tức đuổi theo bóng người vừa nãy.
“Ta là Lâm Vũ, ta có một tấm lòng đồng cảm. Nhưng ta thật sự rất ích kỷ, tất cả ta làm đều là vì chính mình. Lợi ích là lợi ích. Đồng cảm là đồng cảm, nó có thể khơi gợi vô số cảm xúc trong ta. Nhưng nó không thể ngăn cản ta suy nghĩ vì chính mình.”
Một lúc sau, Lâm Vũ đã nhìn thấy thần tượng bản thân mong mỏi bấy lâu. “Ta chính là yêu thích nhân vật thể loại phản diện, điên cuồng làm điều mình muốn.” Khoảng cách ngày càng gần, trái tim Lâm Vũ đập càng loạn nhịp. “Nếu hỏi bọn hắn đã đạt được tất cả, nhưng sau này lại hối hận thì sao? Thì đáp án của ta chính là người thành công sẽ không bao giờ hối hận, vì bọn hắn biết bản thân muốn cái gì, vì cái gì mà cố gắng, điên cuồng bất chấp.”
Lâm Vũ mạnh mẽ bức phá từng chặng đường, lướt qua các gian hàng, ánh mắt vẫn không rời người đó nửa bước.
Bóng hình người đó ngày càng gần, Lâm Vũ càng hưng phấn. “Nhân vật chính có thể hi sinh rất nhiều mạng người để mọi người hạnh phúc, vì đây chính là mong muốn của hắn. Đến một ngày bọn họ không còn muốn cứu giúp ai nữa, chỉ muốn sống cho mình. Không tham gia trận chiến chính – tà, bị thế giới quy chụp thành ma tu, trái tim bọn họ không còn lương thiện nữa. Ta tin chắc rằng bọn họ sẽ trở thành một nhân vật phản diện mới.”
Người thiếu niên đó chỉ lạnh nhạt liếc nhìn, biến mất giữa ngã tư. Nhưng Lâm Vũ vẫn mơ hồ đoán được lộ trình di chuyển của đối phương.
“Bên phải.”
Lời vừa dứt, Lâm Vũ đột ngột chuyển hướng. Vì tốc độ quá nhanh, quán tính khiến hắn có xu hướng di chuyển thẳng về phía trước.
Nhưng Lâm Vũ kịp thời dùng đôi bàn chân bám chặt vào mặt đường tạo ra tiếng rít chói tai. Tay trái cầm cốc nước, tay phải giữ chặt vào bức tường, mượn lực chuyển hướng, di chuyển vào con hẻm.
“Nhảy qua rồi sao?
Chờ đợi Lâm Vũ chính là một bức tường cao gần hai mét, một ngõ cụt. Lâm Vũ tin chắc rằng người cosplay này đã nhảy qua bức tường sang bên kia, hắn dứt khoát nhảy qua, tà áo màu đỏ phần phật trong gió tựa như ý chí đang sục sôi.
Sau khi nhảy sang bức tường bên kia, chờ đợi Lâm Vũ là một khu đất trống. Lâm Vũ thoáng hiện vẻ thất vọng, trước mắt hắn chẳng có lấy một bóng người.
“Biến… biến mất rồi sao?”
Hắn vô thức hút một ngụm nước từ cốc nước trên tay, vị ngọt lan rộng khắp khoang miệng, hơi lạnh dập tắt nhiệt trên hai má. Ánh mắt chuyển đến thùng rác bên cạnh.
“Uống xong thì bỏ vào trong đó, không thể vứt rác bừa bãi được.”
Chợt một cơn đau đầu ập đến, trước mắt tối sầm lại. Lâm Vũ nghi hoặc nhìn ly nước: “Nó không phải của ta? Nhưng rõ ràng ta không cảm nhận được nó là của người khác.”
“Nếu người đưa cho ngươi là một ngươi khác thì sao?”
Khi ý thức dần trở nên mờ nhạt, một giọng nói bất ngờ vang lên giải đáp nghi hoặc. Theo sau đó là một cậu thiếu niên, hắn là người đã đưa nước cho Lâm Vũ.
“Vậy thì rõ ràng rồi. Nhưng ta…” Lời chưa kịp dứt, Lâm Vũ đã ngất đi. Người thiếu niên đó từ từ tiến lại gần chỗ Lâm Vũ đỡ lấy hắn, giọng nói có chút hoài niệm: “Đã lâu không gặp. Ngươi biết không, kẻ ta có thể tin tưởng nhất lại là một kẻ điên. Giờ ta đã hiểu, bóng tối cũng có thể ở trong ánh sáng. Chỉ cần lợi ích đủ, mọi chuyện đều có thể giải quyết. Ta tin tưởng ngươi, vì chỉ cần cho ngươi lợi ích, ngươi sẽ không phản bội ta. Nếu có, chỉ trách ta vô năng, không có thứ ngươi cần.”
Ngay khi ý thức vào Lâm Vũ chìm vào bóng tối, trước mắt hắn xuất hiện vô số kim văn. Chúng đồng loạt xuất hiện, đồng loạt biến mất.
Kim văn biến mất, Lâm Vũ chỉ cảm thấy đầu đau nhói, ý thức dần trở nên mập mờ lần nữa.
Khi lấy lại tỉnh táo, ánh sáng của kim văn tan biến, làm mờ nhạt không gian bóng tối này.
Bên trong bóng tối, hắn nhìn thấy một cậu thiếu niên đang ngồi co ro trước mặt mình.
Thần sắc tuyệt vọng như thể bị phản bội, cảm xúc tan vỡ, giọng điệu hoảng loạn.
“Ta bị phản bội, ta đau lắm.”
“Các nàng nói sẽ không bao giờ phản bội ta. Nhưng… nhưng mọi người đều nghi ngờ ta.”
“Ta… ta là một tên ma đầu đáng khinh.”
Lâm Vũ tiến lại gần, bình thường hắn sẽ không vội đưa tay ra giúp đỡ người xa lạ. Nhưng cảm giác người này mang đến rất kỳ lạ, giống như một bản thân khác.
“Nhìn ngươi quen quá.”
“Ta bị phản bội, ngươi sẽ bội ta?”
Lâm Vũ gật đầu nhưng lại lắc đầu.
“Nếu là một người khác, ta đã gật đầu. Nhưng ngươi lại khác bọn họ, một cảm giác có thể gì ngươi làm bất cứ điều gì.”
Người thiếu niên đó sững sờ.
“Vậy ngươi có thể giúp ta được không?”
“Được.”
Ngay khi bàn tay thiếu niên chạm vào bàn tay của Lâm Vũ, một cảm giác kỳ lạ đột ngột ập đến. Đằng sau, hắn có cảm giác giống như một người đang đẩy hắn.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, hắn mất điểm tựa ngã về phía trước. Ngay khi hai thân ảnh chạm vào nhau, một ánh sáng loé lên, Lâm Vũ lần nữa lại mất ý thức.
Trước khi ý thức biến mất hoàn toàn, hắn lại nghe thấy một giọng nói trầm thấp của một người: “Đây không phải là ta ép buộc ngươi, mà là ngươi đã đồng ý với ta trước đó, Lâm Vũ. Hay ta nên gọi ngươi là, một ta khác.”
Lâm Vũ mờ mịt, hai mắt nhắm lại.
“Ngươi là… ta?”
Hành trình của hắn bây giờ mới bắt đầu.
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |