Chương 3:
Thanh Huyền trấn.
Thanh Huyền trấn là một thị trấn nhỏ yên bình, nổi tiếng với hồ sen rộng lớn, nơi những bông sen trắng tinh khôi nở rộ quanh năm, tỏa hương thơm ngát. Những con đường lát đá uốn lượn quanh hồ, hai bên là những ngôi nhà cổ mái ngói rêu phong, tạo nên khung cảnh thơ mộng và hoài cổ.
Vào mỗi buổi sáng, làn sương mỏng phủ nhẹ trên mặt hồ, phản chiếu ánh bình minh rực rỡ, khiến nơi đây trông như chốn tiên cảnh. Người dân hiền hòa, cuộc sống chậm rãi, mang đến cảm giác thanh bình và thư thái cho bất cứ ai ghé thăm.
Hồ sen đẹp đẽ, tỏa hương thanh cao, nhưng gốc rễ lại cắm sâu trong bùn đất. Bùn nuôi sen, nâng đỡ sen. Nhưng sen chỉ khoe sắc với trời, chẳng buồn nhớ đến nơi đã nuôi mình lớn. Người đời cũng vậy, khoác lên vẻ ngoài sang trọng, thanh tao. Nhưng để vươn cao, họ chẳng ngại giẫm đạp lên kẻ khác, quên đi những gì đã giúp họ đứng vững hôm nay.
Trong một căn nhà nhỏ, tiếng thở dồn dập không ngừng vang lên.
Một cậu thiếu niên đưa tay bám chặt vào thành giường, đầu hướng xuống đất. Ánh mắt thoáng hiện vẻ hoảng sợ. Mồ hôi chảy thành dòng lan xuống cơ thể làm ướt đẫm bộ quần áo rách nát.
Chợt, một cơn đau đầu thoáng ập đến. Từng dòng ký ức như thủy triều xông thẳng vào tâm trí của hắn, len lỏi vào những ký ức trước đây.
“Ta là Lâm Vũ, sinh ra trong một xã hội hạnh phúc, tự do làm điều mình muốn. Thậm chí từng gây ra mấy vụ nổi loạn trên mạng xã hội trước đây.
“Nhưng… ta cũng là Lâm Vũ, sinh ra trong một gia tộc tầm trung, Lâm gia. Sau khi hạ sinh ra ta xong, mẹ ta đột nhiên mất tích bí ẩn. Cha ta vì tình mà rời bỏ gia tộc, bỏ mặc ta cho gia tộc nuôi dưỡng, thứ để lại chỉ là một chiếc nhẫn cổ, thật nực cười ta luôn quý trọng món quà này.”
“Từ nhỏ ta đã không có ai quan tâm, vì vậy người trong gia tộc có thể tùy ý xúc phạm ta, bắt nạt ta. Ngay cả hạ nhân cũng có thể chà đạp nhân phẩm của ta.”
“Vào ngày giác tỉnh linh căn, ta chỉ sở hữu duy nhất một hạ phẩm thủy linh căn. Nhưng gia tộc lại đo ra tiềm lực thiên linh căn, họ tin chắc rằng sau này ta sẽ giác tỉnh thủy linh căn. Điều này đã đem lại cho ta không ít rắc rối.”
“Nửa năm trôi qua, gia tộc cũng hết hi vọng với ta. Dù ta có linh căn, nhưng lại không thể cảm nhận linh khí, tu luyện, nâng cao tu vi, cứu mình khỏi nghịch cảnh. Cũng vì tiềm lực hư ảo này, mọi chuyện có lẽ tồi tệ hơn trước kia.”
“Ở trong gia tộc, mỗi ngày trôi qua ta đều không có một ngày bình yên. Vậy nên ta đã quyết định rời bỏ gia tộc. Gia tộc lấy cớ ta vi phạm tộc quy, nên ra lệnh cho đệ tử trong tộc tiến hành truy sát ta. Ngày ngày sống với sự truy đuổi, ta càng thêm căm hận gia tộc.”
“Nghe nói Thanh Huyền trấn là một nơi thích hợp để sinh sống. Nơi này được xem là một phần địa phận của Thanh Huyền Tông, nên mới có chữ Thanh Huyền... và nó rất an toàn.”
“Nghĩ vậy ta liền buông bỏ mọi thứ, hào hứng tiến tới Thanh Huyền trấn, bắt đầu một cuộc đời mới.”
“Trên đường đi ta gặp một tiểu cô nương bị bỏ rơi, ta quyết định cứu mang nàng, đặt tên nàng là Lâm Nhược Tuyết. Từ đó ta có thêm một cái đuôi tiểu muội muội.”
“Gần đây chiếc nhẫn cha để lại có chút dao động, thỉnh thoảng sẽ rung lắc dữ dội, phát ra thanh âm dễ nghe của một nữ tử. Nàng tự xưng bản thân là tông chủ Huyền Tiên Tông, Lăng Thanh Trúc, năm trăm năm trước bị đại đệ tử lên kế hoạch phản nghịch, khiến nàng chết trong uất ức, may mắn giữ lại được một tia tàn hồn. Nàng nói sẽ giúp ta tu hành, với điều kiện là ta phải bái nàng làm sư phụ, giết chết tên đồ đệ kia và khôi phục thân thể cho nàng. Ba điều, ta đã hoàn thành một.”
“Ta từng thề sẽ bảo vệ muội muội, giúp sư phụ khôi phục thân xác. Nhưng…”
“... Ta không phải là Lâm Vũ trước đây.”
Chợt, bên tai Lâm Vũ đột nhiên vang lên thanh âm của một nữ tử. Lâm Vũ dần khôi phục thần sắc, liếc nhìn đối phương.
“Lâm Vũ, ngươi không sao chứ?”
Lăng Thanh Trúc đứng đó, nàng là một cô gái xinh đẹp với làn da trắng như ngọc và khuôn mặt thanh thoát, nhẹ nhàng nhưng đầy bí ẩn, luôn được che phủ bởi mạng che mặt trắng. Mái tóc đen dài, mượt mà như dòng suối đêm, ôm lấy khuôn mặt nàng, chỉ để lộ đôi mắt lạnh lẽo, thâm trầm, khiến người khác không thể đoán được cảm xúc thực sự. Nàng mặc một bộ y phục trắng tinh, thanh thoát, tôn lên vóc dáng cao ráo, mảnh mai, như một biểu tượng của sự cao quý và lạnh lùng. Thần sắc nàng luôn lạnh nhạt, không dễ dàng tiếp cận, khiến vẻ đẹp của nàng càng thêm huyền bí và quyến rũ.
“Nữ nhân này thật xinh đẹp…”
Lâm Vũ thoáng sững sờ, cảm nhận được sự quan tâm của đối phương. Hắn tỏ ra có chút bối rối: “Ta không sao, làm người lo lắng rồi. Ta xin lỗi.”
“Không có gì. Ngươi là đệ tử của ta, quan tâm ngươi chính là trách nhiệm của ta.”
“Vậy trước đó, ta đã có mấy vị sư huynh rồi?”
“Một.”
“Vậy vị kia là đại…”
Lăng Thanh trúc nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu nhỏ nhẹ nói: “Ngươi chỉ có bát sư huynh thôi.”
Lâm Vũ thoáng sửng sốt: “Đây không phải là kịch bản sư đệ tiểu trà xanh, sư tỷ sư phụ hối hận sao. Ta rốt cuộc có vai trò gì trong chuyện này.”
Đột nhiên, Lâm Vũ ngã ra đằng sau, lưng chạm vào giường, khuôn mặt đỏ bừng.
“Sư phụ…”
“Ngươi đừng nhắc đến tên đệ tử phản nghịch kia nữa.”
“Ta… ta cảm thấy nóng.”
Nghe thấy tiếng rên rỉ của Lâm Vũ, Lăng Thanh Trúc biết mình không thể trách hắn ta được nữa. Nàng lập tức hỏi hắn tình hình mấy bữa nay.
“Ta nhớ ra rồi. Hôm qua, trong lúc ta đang hái một gốc linh chi trong rừng, một đầu xà màu đỏ bất ngờ xông đến cắn ta. Một dòng nhiệt lan toả đến toàn thân, mỗi tối ta lại cảm thấy nóng ran. Đến bây giờ ta vẫn còn cảm giác khó chịu này.”
“Sao ngươi lại không báo sớm cho ta biết?”
Lăng Thanh trúc tức giận, cảm thấy Lâm Vũ không hoàn toàn tin tưởng bản thân.
Lâm Vũ xoay mặt sang một bên, không dám nhìn thẳng nàng. Giọng điệu nhỏ nhẹ pha lẫn uất ức.
“Lúc đó sư phụ đã ngủ rồi. Ta nghĩ bản thân không nên đánh thức người dậy, tránh ảnh hưởng tới quá trình khôi phục linh hồn của người.”
“Đồ ngốc…” Lăng Thanh Trúc mắng nhỏ, trầm tư nhìn hắn.
Lâm Vũ lại thầm cười khinh biểu cảm này: “Nữ nhân này đúng là xinh đẹp, nhưng càng xinh đẹp lại càng nguy hiểm. Nếu không phải loại tâm cơ, có thực lực, nàng ta đã sớm trở thành đồ chơi của mấy tên cạn bã từ lâu rồi chết ở một góc nào đó. Ta phải cẩn thận với nàng ta mới được.”
“Mở mồm là quan tâm. Nếu thật lòng quan tâm, nàng ta đã không để đại để tử của mình nhập ma, phản bội sư môn rồi. Bị đánh thành tàn hồn, trong chuyện này không có phần của nàng mới là điều kỳ lạ. Cuối cùng là bản thân tự chuốc lấy, tìm người giải quyết mớ hỗn độn này.”
Lâm Vũ chớp chớp đôi mắt, cố ép ra một giọt nước: “Sư phụ cũng nghĩ đệ tử ngốc hả?”
“Ừ, nếu không bệnh tình của ngươi đã không nghiêm trọng như vậy rồi. Cuối cùng mọi chuyện đều ra ngươi tự chuốc lấy, không phải ngu xuẩn thì là gì?”
“Xin lỗi sư phụ. Lúc còn ở Lâm gia, mọi người đều nói ta rất ngốc. Ta cũng chẳng hiểu chính mình có chỗ nào không thông. Ta chỉ biết cố gắng vì những người ta xem là người thân. Cổ nhân có câu, một ngày làm thầy cả đời làm cha. Ta đã nhận ngươi làm sư phụ của mình, thì ta chắc chắn xem ngươi như là mẹ của mình. Ta cố gắng vì người thân, không để bọn họ lo lắng… như vậy cũng là sai sao?”
Đôi mắt Lâm Vũ ngấn lệ, tay còn lấy chăn trùm kín đầu lại.
Lăng Thanh Trúc hoảng thật rồi, nàng vội nói lắp bắp: “Không… không phải, Lâm Vũ ngươi… ngươi rất thông minh, là ta nghĩ không thông. Ngươi đừng bận tâm những lời trước đây…”
Lăng Thanh Trúc cũng không ngờ tâm tình tên đệ tử này lại mềm mỏng như vậy, chạm một cái là vỡ.
Lâm Vũ xuyên không xác thực không nói dối, Lâm Vũ trước đây đã mạo hiểm đi vào rừng hái linh thảo. Vận khí có chút tốt, tìm được không ít linh thảo quý hiếm.
Dự định sẽ bán linh thảo kiếm tiền, trang trải cuộc sống. Nhưng Lăng Thanh Trúc lại nói, linh thảo quý giá, không thể tùy tiện đem bán. Còn nói: “Khổ một chút cũng chịu đựng được, sau này làm sao có thể bước chân vào con đường tu hành.”
Ai cũng có một cái gì đó để theo đuổi. Tất cả đều vậy, có người cả đời vì báo thù, có người cả đời truy cầu trường sinh. Vận mệnh khác biệt, mong muốn sẽ có sự thay đổi và sự khác biệt.
Lâm Vũ trước đây đã có mục tiêu cho riêng mình, rèn luyện khả năng diễn xuất. Chọn một ngày nào đó trong lễ hội cosplay, thể hiện khả năng diễn xuất của bản thân. Mong muốn được lọt vào mắt xanh của một vị đạo diễn nào đó, bước chân vào làng giải trí.
Thần sắc khi diễn của hắn rất sinh động, biểu cảm chân thật, thậm chí còn biết cách điều chỉnh nhịp thở, khiến bản thân trông mệt mỏi hơn, da mặt đỏ bừng, hai hàng mi chảy dài nước mắt.
Lâm Vũ thoáng thở dài mệt mỏi, ánh mắt thẫn thờ như mất hết sức sống.
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật |