“Ta biết một số đan phương có hiệu quả giải độc, để ta luyện cho ngươi.”
Lăng Thanh Trúc có chút lo lắng: “Hắn chết rồi, ai sẽ báo thù cho ta, ai sẽ khôi phục thân thể cho ta.”
“Dù phải trả cái giá gì, ta cũng phải trả nỗi nhục năm xưa.”
Nghĩ đến nay, nàng không khỏi tức giận. Vội vàng điều động giới chỉ trên tay Lâm Vũ, lấy ra linh thảo.
Khi thấy nàng ta sắp lấy ra linh thảo, Lâm Vũ vội vàng nói: “Sư phụ, linh thảo quý giá. Chúng ta khi khác dùng tới.”
Lăng Thanh Trúc nghe vậy, không khỏi cau chặt mày: “Nếu không giải độc sớm, chất độc sẽ lan rộng khắp cơ thể. Phàm nhân như ngươi có thể chịu đựng được sao?”
Lâm Vũ thầm mắng trong lòng: “Linh thảo là Lâm Vũ liều mạng hái được. Ngươi vậy mà lại dễ dàng dùng hoang như vậy. Có chuyện bình tĩnh suy nghĩ cũng không làm được, ta xem người làm sao báo thù. Không phải lúc trước nói hùng hổ lắm sao?”
“Đừng tưởng ngươi xinh đẹp, ngươi tài giỏi có thể tu luyện một hơi đến Hoá Thần kỳ trở thành chưởng môn một môn phái thì muốn làm gì thì làm, bộ xương trắng. Ngươi có lớp da đẹp, nhưng suy nghĩ ngu ngốc, không biết đưa công pháp kháng độc ra đây sao?”
“Có công pháp kháng độc cũng không đưa ra được, chứng tỏ Huyền Tiên Tông cũng chỉ là một môn phái nghèo nàn.”
Lâm Vũ từ từ hé bàn tay của mình ra, một gốc cây nhỏ có lá xanh nhạt, hoa xanh nhạt với nhụy vàng. Đây là Tiêu Độc thảo, dược liệu để tiêu trừ độc tố trong cơ thể.
Hắn lén nuốt gốc cây này vào miệng, vị giòn của lá sờn sợt, lan tỏa vị đắng khắp khoang miệng. Lâm Vũ cười như không cười.
“Xem ra Lâm Vũ cũng không tin tưởng ngươi lắm, vì thế hắn mới giữ lại vài cây linh thảo, giấu ngươi đem đi bán. Trong trấn bắt đầu thu thuế từ khi nàng ta thức tỉnh. Nếu không nhờ sự tinh ranh này, hắn cùng muội muội e rằng đã sớm chết từ lâu.”
“Lâm Vũ xác thực bị rắn cắn, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Ta nuốt Tiêu Độc thảo vào bụng cũng là để đề phòng con rắn đó có độc.”
“Lâm Vũ trước đây cũng phải cảm ơn nàng một tiếng. Nếu không nhờ nàng ta chỉ chỗ hái linh dược, thì hắn cũng chẳng có cái để bán.”
Lâm Vũ rất si mê những bộ tiểu thuyết thuộc thể loại hắc ám lưu. Càng đọc càng thấy cuốn, con người chưa bao giờ phức tạp như vậy, yêu hận đan xen, âm mưu tình thân.
Một số bộ tiểu thuyết hắc ám lưu đáng đọc, Cổ Chân Nhân, Tâm Ma,...
Qua mỗi lần đọc các tác phẩm này, Lâm Vũ dần nhận ra bản thân cần có một tâm tư đủ sâu.
“Cơ hội không tự nhiên mất đi, nó chỉ truyền từ người này sang người khác. Không biết nắm bắt thì cũng không thể trách ai.”
“Lợi ích là trên hết.”
“Trong xã hội này, duy trì một mối quan hệ giúp ta nắm bắt được nhiều cơ hội tốt hơn.”
“Nếu xuyên không vào một thế giới lấy thực lực vi tôn, sức mạnh của một người có thể chống lại tất cả. Nhưng cũng không thể ngông cuồng giết người bừa bãi được. Dù vậy bản chất của con người đã dần bị tha hóa bởi sức mạnh, những điều kỳ diệu của năng lượng kỳ bí. Bọn họ có thể ra tay vì mục đích của mình, ta cũng không thể mềm lòng mà bị hại chết được.”
Càng thấu được sự tàn khốc của thế giới huyền huyễn, Lâm Vũ càng cảm thấy hạnh phúc. Hạnh phúc vì sinh ra trong một thế giới hoà bình, hạnh phúc vì mọi người có thể cùng nhau phát triển.
Bản lĩnh lớn nhất hắn học được từ các bộ tiểu thuyết hắc ám lưu là thích nghi. Khả năng này giúp hắn dễ xuất tốt hơn, đồng thời khiến bản thân dễ dàng hoà nhập với xã hội. Dù điều này đồng nghĩa với việc đeo lên một chiếc mặt nạ.
Bây giờ mặc dù không rõ tình hình, nhưng Lâm Vũ đã có thể đoán đại khái là bản thân đã xuyên không rồi, có thêm một tiểu muội muội và mỹ nữ sư tôn.
Sau khi biết được tình hình, hắn lập tức điều chỉnh cảm xúc, khuôn mặt, bình tĩnh đối đáp, tìm hiểu thông tin. Không vì tình hình hiện tại mà dừng suy nghĩ đến lợi hại, tìm kiếm lợi ích.
“Sư tôn, có thể sau này chúng ta sẽ phải đối đầu với kẻ thù sử dụng độc. Bây giờ chúng ta có thể sử dụng đan dược giải độc. Nhưng sau này đối diện trực tiếp với kẻ địch, bọn họ còn cho ta cơ hội uông đan dược sao? Uống xong lại bị trúng độc, chúng ta cũng không thể dùng hết linh thảo để luyện ra giải độc đan được.”
Nghe xong, Lăng Thanh Trúc có chút trầm ngâm, mí mắt hạ xuống: “Kẻ khác có thể dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu này, nhưng hắn rất có thể sẽ hạ thủ theo cách này.”
Nàng bất giác nghĩ về đại đệ tử trước đây, lòng không kìm được tức giận, nghiến chặt răng nói: “Được, vi sư sẽ truyền cho ngươi một pháp môn cải tạo thân thể, Vô Độc Chân Kinh.” Lời vừa dứt, giới chỉ dao động, trên tay nàng xuất hiện một quyển công pháp dày ngàn trang. Bìa sách có màu lục pha chút u ám, bên trên có ghi bốn chữ mạnh mẽ như rồng, Vô Độc Chân Kinh. “Mỗi ngày một trang, sử dụng linh thảo theo cách này, đọc xong trang nào thì xé trang đó. Đến khi quyển sách không còn xé được trang nào nữa thì viên mãn. Sau này còn không phải sợ bất kỳ loại độc nào trên đời.”
Lâm Vũ cầm Vô Độc Chân Kinh trên tay có chút hồi hộp. Hắn dần nhớ lại ký ức kiếp trước.
“Kiếp trước, ta có đọc Dược Long Môn. Trong truyện, pháp môn cải tạo thân thể chưa được phổ biến. Tây Môn Yến là người đi đầu trong lĩnh vực này, còn nhỏ đã có ý muốn luyện ra thân thể bách độc bất xâm, lớn thêm chút nữa lại luyện Vạn Độc Cửu Long Thể.”
“Pháp môn cải tạo thân thể bá đạo đến thế nào? Chỉ cần có phương pháp phù hợp, ngươi có thể vô hạn tiến hoá thân thể phàm nhân, biến nó thành thần thể.”
“Trong Dược Long Môn, Vô Độc Chân Kinh cũng là một trong những pháp được môn cả thế giới nghiên cứu ra. Vai trò của nó rất hữu ích trong những cuộc đụng độ âm mưu.”
Lâm Vũ đột nhiên rơi vào trạng thái hoang mang. Hắn run rẩy nói với Lăng Thanh Trúc: “Vậy thưa sư phụ, ta có thể dùng dược liệu theo nhiều trang trong cùng một ngày được không?”
“Được. Nhưng ngươi chỉ là một phàm nhân, vẫn chưa bắt đầu tu hành, không thể luyện hoá dược liệu trong cơ thể. Dược lực dư thừa sẽ làm nổ cơ thể ngươi. Vậy nên một ngày một trang chính là giới hạn của ngươi.”
Nhìn thấy khuôn mặt bạch liên hoa của Lâm Vũ, nàng lại nhớ đến bát đệ tử mình thu nhận. Nhớ đến hắn, nàng lại nghĩ về tên đại đệ tử.
Từ khi tên Lâm Huyền xuất hiện, mỗi ngày nàng đều nghe hắn không bắt nạt, cũng là trộm đồ của tông môn.
Nghĩ thế nào cũng không ngờ hắn lại khi sư diệt tổ.
“Đợi đã, ta có điều muốn hỏi.”
Lăng Thanh Trúc tràn đầy hận thù và uất ức, chuẩn bị quay trở lại giới chỉ. Nhưng khi nghe được lời này, sắc mặt của nàng không tốt chút nào, giọng nói có chút khàn đặc pha lẫn tức giận.
“Nói!”
Lâm Vũ cầm Vô Độc Chân Kinh lên, lấy hết can đảm nói: “Nếu ngâm linh dược theo quyển sách này, lấy việc xé sách làm dấu. Vậy xé được mấy trang là nhập môn, tiểu thành, đại thành, viên mãn.”
Trong thế giới này, công pháp có bốn giai đoạn tu luyện, nhập môn, tiểu thành, đại thành, viên mãn. Khi nắm được tinh túy của pháp môn, tu sĩ còn có thể phát huy sức mạnh đến trình độ lô hoả thuần thanh, khai thác thêm tiềm năng của nó.
Nhưng không phải ai cũng có thiên phú tu luyện. Người tu đến lô hoả thuần thanh lại càng khó, chứ đừng nói đến việc chọn bừa một quyển công pháp rồi cố chấp tu luyện.
Vậy nên đa số tu sĩ quan niệm rằng, công pháp càng tốt, tu luyện càng hiệu quả. Thiên kiêu nào chẳng có một hai quyển công pháp cấp địa cấp, thậm chí là thiên cấp.
Mặc dù tu đến lô hoả thuần thanh có thể để công pháp tiến hoá, trở nên tương thích với bản thân hơn, thậm chí có xu hướng vượt qua thiên cấp công pháp. Nhưng tài năng của một người là giới hạn.
Lúc này Lăng Thanh Trúc nghiến răng nói: “Mười trang là nhập môn, trăm trang tiểu thành, nửa quyển đại thành, ngàn trang viên mãn. Muốn tu đến lô hoả thuần thanh là phụ thuộc vào năng lực của ngươi. Đừng có tự tin quá vào khả năng của bản thân.”
Nói xong, không để Lâm Vũ hỏi thêm, nàng liếc mắt khó chịu, lập tức biến mất trước mắt hắn.
Lâm Vũ tin chắc rằng, nếu bản thân không hiểu tình hình mà cố chấp hỏi thêm, nàng có thể không thể màng đến tình nghĩa sư đồ mà giết chết hắn.
“Quan hệ giữa nàng và đại sư huynh của ta chắc chắn không tầm thường.” Lâm Vũ âm thầm nhận định trong lòng.
Sau đó Lâm Vũ quay sang nghi vấn tình cảnh hiện tại.
“Ta đang ở đâu đây? Chỉ dựa vào những ký ức này thì thông tin ta nắm giữ vẫn còn ít ỏi.”
Lâm Vũ mới xuyên không, ký ức chưa dung nhập hoàn toàn. Muốn nhớ cái gì thì thông tin truyền đến đều có một mức độ trễ nhất định.
Nhưng những ký ức để lại ấn tượng cho nguyên thân, hắn không cần phải chờ đợi.
Với nhiều năm làm anh hùng bàn phím, xem các bộ truyện có tình tiết quay xe nhanh, Lâm Vũ đã luyện ra cho mình một khả năng đặc biệt. Khả năng này cho phép hắn có thể sống ở bất kỳ tình huống nào, cho dù bản thân đã xuyên không cũng không làm hắn hoảng loạn.
Với kinh nghiệm của một đọc giả chuyên nghiệp, hắn có một số quy tắc nhất định. Không thể bại lộ bí mật của bản thân, cho dù là nhỏ nhất. Thậm chí để lại ấn tượng kỳ lạ tới người thân nhất của nguyên chủ cũng không thể.
Lâm Vũ tin chắc rằng, một ngày nào đó, những bí mật không đáng nói này có thể dẫn hắn con đường diệt vong.
Ngay cả những nghi vấn nhỏ nhất cũng không thể nói ra.
Lâm Vũ lúc trước vì bận xử lý tình huống của Lăng Thanh Trúc, tạm thời không thể bộc lộ sơ hở, cố gắng diễn theo những ký ức ít ỏi này.
Nên Lâm Vũ đã cố gắng đè nén nghi vấn, tập trung tìm kiếm thông tin, hiện tại mọi thứ đã xử lý xong và biết thêm một số thứ.
Vậy cũng đã đến lúc xác định mọi chuyện, Lâm Vũ tổng kết mọi chuyện ở trong đầu: “Thứ nhất. Ta đã xuyên không, có thêm một sư tôn và một tiểu muội muội.”
“Thứ hai. Ta đã hoàn toàn chiếm được niềm tin của Lăng Thanh Trúc, thuận lợi thu hoạch được Vô Độc Chân Kinh. Hiện tại nàng đã rời đi, quay trở lại giới chỉ. Ta không chắc nàng đã ngủ để khôi phục linh hồn bị tổn thương chưa, nhưng hiện tại là cơ hội thích hợp để sắp xếp lại một số kế hoạch.”
“Thứ ba. Đây là một thế giới tu tiên, nguyên chủ chỉ là một tên phế vật. Nói như vậy cũng không đúng, việc hắn có tiềm năng cấp thiên, nhưng tư chất lại là hạ phẩm linh căn, không thể cảm nhận nổi một tia linh khí dù được gia tộc cung cấp một số ít đan dược. Trong này chắc chắn có uẩn khúc, chỉ cần ta nhớ thêm ký ức của nguyên chủ, chắc chắn có thể giải đáp được bí ẩn này.”
“Thứ tư. Tìm kiếm phương pháp khống chế Lăng Thanh Trúc, khiến nàng không thể quan sát hành động của ta tránh bại lộ bí mật.”
"Lăng Thanh Trúc phản bội là chuyện sớm muộn, trước đó ta phải lấy hết lợi ích từ tay nàng."
Đang lúc Lâm Vũ đang suy tính bước tiếp theo, một thanh âm nhỏ nhẹ, trong trẻo của thiếu nữ vang lên.
"Ca ca."
Lâm Vũ vừa nghe, hắn lập tức giật mình quay đầu lại, ký ức như thủy triều ùa về, hai mắt trợn tròn đầy kinh ngạc.
"Lâm Nhược Tuyết, nốt ruồi ở khoé mi."
"Ta biết mình đã đến cái phương thế giới gì rồi."
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |