Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên qua

Tiểu thuyết gốc · 1844 chữ

Căn phòng cũ kỹ tối om, khắp nơi đều là mảnh vụn bánh mỳ, chai nước, cùng giấy khô đã qua sử dụng, nhìn nơi này có chút giống như bãi rác, nhưng kì thật là một căn phòng ở, chủ sở hữu gọi là Lâm Dật.

Lâm Dật năm nay hai mươi sáu tuổi, đang vào độ tuổi của sức trẻ, nhưng hắn là một tên vô công rỗi nghề, sống dựa vào trợ cấp của xã hội.

Lâm Dật tính cách bẩn bựa, lối sống cởi mở tự do, cái gì hắn không làm được thì sẽ không làm, có thể tái sử dụng thì không cần vứt đi, đặc biệt hắn rất yêu thích giở trò đùa dai cùng những người hàng xóm của mình.

Giống như bây giờ đã hai ba giờ sáng, trên màn hình điện thoại là ba tên thanh niên với làn da màu socola, đang cùng một cô gái da trắng giao lưu võ thuật, nhưng hình như cô gái da trắng kia không "đánh lại" ba thanh niên nít gờ (Nigga) kia, liên tục hú hét không ngừng.

Âm thanh mười phần rung động, chứa đầy ý chí cầu sinh mãnh liệt. Đây là chương trình mới nổi gần đây, đột Hot rất cao, mười nhà thì có hết chín nhà xem chương trình này, một nhà còn lại là do không có internet.

Lâm Dật xem say xưa ngon lành, giống như cả thế gian này, chỉ có cô gái da trắng cùng ba anh socola kia mới làm hắn chú ý, còn những người khác chính là rơm rác.

Đúng lúc đang xem tới cảnh một thanh niên kẹp cổ cô gái kia bay lên không trung, đột nhiên ánh mắt Lâm Dật đột nhiên tối sầm lại, như bị hắc ám xâm chiếm, ý thức của hắn cũng dần dần biến mất.

"Không, ta không muốn!" Lâm Dật trước khi ý thức biến mất, hắn cố gượng nói ra lời trăn trói cuối cùng.

Lâm Dật đột tử, kết thúc hai mươi mốt năm cuộc đời bẩn bựa, thế gian lại mất đi một chiến thần bàn phím, cường giả của trò đùa dai.

Thời gian không biết qua bao lâu, Lâm Dật từ trong hắc ám tỉnh dậy, hắn cảm thấy toàn thân đau nhói, đặc biệt là vùng đầu, cảm giác giống như có ai liên tục nện búa vào đầu hắn.

Qua một hồi, cơn đau vẫn như cũ còn đó, nhưng đã đỡ đi phần nào, hắn mới có thời gian dò xét xung quanh.

"Đây..đây là nơi nào?"

Lâm Dật thì thầm. Mọi thứ xung quanh tối đen như mực, chỉ có vài tia sáng yếu ớt từ vách đá phản chiếu, tạo nên một không gian huyền bí và lạnh lẽo. Khi dần lấy lại ý thức, hắn phát hiện ra mình đang ở trong một hang động rộng lớn với vách đá rêu phong, lạnh lẽo.

Lâm Dật cả kinh, giống như phát ra điều gì, nói mấy câu thì thầm chỉ mình hắn nghe được.

"Ta..ta chẳng lẽ xuyên không?"

Lâm Dật không tin tà, hắn là người tin vào khoa học, làm sao tin loại chuyện xuyên không này.

"Đây, đây chắc chắn có ai muốn đùa ác với ta." Lâm Dật suy đoán, hắn lúc này muốn đi dò xét hang động này một chút, tìm ra kẻ thủ ác sau màn.

Dò xét xung quanh một hồi, Tô Hùng thấy dưới đất có một cuốn sách cũ kỹ, nhìn giống như có nhiều dấu vết của năm tháng.

Quyển sách làm bằng da dê, màu sắc trắng sữa, có ba đường kẻ giao nhau theo hình chữ (Y) chữ viết nguệch ngoạc kỳ lạ, nhưng đáng nói là, hắn vậy mà hiểu được.

Lâm Dật nhăn mặt, ánh mắt nheo lại, đọc từng chữ trên bìa quyển sách.

[Tịch Tà Kiếm Kinh]

Thứ quỷ gì?

Lâm Dật khóe miệng giật giật, tên quyển sách này có chút giống như một loại võ học mà hắn biết, nhưng thứ đồ chơi kia là muốn mạng, không phải là võ học đứng đắn gì.

Hắn mở ra trang đầu tiên, liền nhìn thấy dòng chữ:

[Nhân gian khổ cực, ngại gì không thử.

Muốn luyện thần công, trước tiên phải tự cung.]

Thấy lời giới thiệu như vậy, Lâm Dật liền ném đi không thương tiếc, quả nhiên là tà vật, tốt nhất không nên thâm nhập sâu hơn tìm hiểu, nếu không nhất định sẽ tẩu hỏa nhập ma.

Cho dù nhân sinh hắn có khổ cực như thế nào, nhất định cũng sẽ không phản bội "tiểu Hổ" của mình.

Loay hoay một hồi Lâm Dật tìm thấy một quyển sách khác, quyển sách này cũng có chút cũ kỹ, nhưng không còn không cũ bằng quyền tà thư vùa rồi.

Bên trên nét chữ có chút ngoằng ngoèo, sách không có tên, nhưng tác giả là một tên gọi là Hợp Hoan công tử.

Lâm Dật không nghĩ nhiều liền lật ra trang đầy tiên.

[Ngươi tốt, nếu như ngươi đọc được những dòng chữ này, có lẽ ta đã không còn trên trời này, mà ngươi chính là người cùng ta hữu duyên.]

Lâm Dật không khó đoán nhận ra đây có lẽ là một quyển nhật ký của một người gọi là Hợp Hoan công tử, nhưng nghe cái tên này, hắn chỉ thấy đối phương tên có chút kỳ hoa, cũng không chút nào ghét bỏ.

[Ta tên là Lưu Trêu Hoa, một cái tên có phần quái dị, nhưng cái tên lại gắn bó với cuộc đời của ta.

Thuở thiếu thời, ta chỉ là một người bình thường, sống ở một thôn nhỏ trong vùng núi hẻo lánh, cuộc sống bình thường vô vị.

Ta không có linh căn, không thể tu tiên. Cuộc đời cứ thế trôi qua một cách nhạt nhẽo, cho đến một ngày định mệnh thay đổi tất cả.

Hôm đó, trời đổ mưa như trút, đường núi sình lầy trơn trượt. Ta đang gắng sức leo lên một ngọn đồi nhỏ để lấy củi, bỗng trượt chân rơi xuống một khe núi.

Đau đớn và hoảng sợ, ta lóp ngóp bò dậy, nhưng trong tầm mắt ta lại hiện ra một hang động bị cây cối che khuất, tựa như nơi đã bị quên lãng từ lâu.

Trong lòng nổi lên tò mò, ta khập khiễng bước vào hang, ánh sáng yếu ớt từ ngọn lửa mồi soi rõ những hoa văn kỳ bí khắc trên vách đá.

Cuối hang động là một bệ đá nhỏ, và trên đó đặt một quyển sách cũ kỹ bám đầy bụi. Quyển sách không có tên, nhưng khi mở ra, ta nhìn thấy dòng chữ đầu tiên sáng lóa như ánh trăng:

"Thiên Địa Âm Dương Quyết."

Công pháp này, hóa ra là một loại công pháp song tu, lấy việc hoan hỷ làm nền tảng.

Trong đó, người luyện sẽ hòa hợp với đạo lữ để tăng tiến tu vi.

Đây chính là một công pháp kỳ lạ, dùng ‘song tu’ để trở nên cường đại . Như có ma lực nào đó cuốn hút, ta không kìm lòng mà muốn tìm hiểu, thử nghiệm.

Thời gian trôi qua, ta bí mật luyện tập Thiên Địa Âm Dương Quyết, dần dần đạt được chút thành tựu. Công pháp này không chỉ giúp cơ thể ta cường tráng hơn, mà còn làm tâm trí ta thêm nhạy bén, mẫn cảm với cảm xúc và ý niệm của người khác.

Từ một người không chút thiên phú nào, cả đời chú định là phàm nhân, nhưng bây giờ ta đã có thể tu luyện.

Thế nhưng, Thiên Địa Âm Dương Quyết không đơn giản là một công pháp tu luyện thông thường. Nó đòi hỏi phải liên tục song tu để duy trì hiệu quả, và mỗi lần song tu, linh khí trong cơ thể ta lại tăng trưởng thêm, nhanh chóng vượt qua tu sĩ đồng cấp.

Cho nên ta được người ta gọi là Hợp Hoan công tử.

Chỉ cần có được bạn lữ, mỗi lần song tu đều là một lần ta tiến bộ vượt bậc, nhanh chóng đạt tới những cảnh giới mà người thường phải mất nhiều năm mới đạt được.

Danh tiếng của ta lan xa, có người xem ta là kỳ tài, người lại coi ta là kẻ phá hoại luân thường đạo lý. Có người hâm mộ ta, có người lại xem ta như cả đời chi địch, là địch nhân của tất cả nam nhân.

Trên con đường ấy, ta đã gặp vô số giai nhân tuyệt sắc, mỗi người đều là một kiếp duyên không thể nào quên.

Tuy nhiên, Thiên Địa Âm Dương Quyết cũng chính là gông xiềng, bởi vì ta không thể dừng lại, không thể không song tu nếu muốn duy trì tu vi. Ta đã đi xa, không thể quay đầu, càng không thể giải thoát bản thân khỏi luân hồi do chính ta tạo nên.

Ta dần dần trở thành kẻ cướp đoạt dân nữ, kẻ bị giang hồ gọi là yêu ma, là ‘Hợp Hoan Công Tử’. Những giai nhân vì ta mà mất hết danh tiết, bao nhiêu gia đình tan vỡ, bấy nhiêu kẻ phải chịu hận thù không nguôi. Chính đạo đã nhiều lần truy đuổi, bao nhiêu cao thủ, bao nhiêu đệ tử danh môn đã từng chặn đường ta. Nhưng với năng lực của Thiên Địa Âm Dương Quyết, ta đều trốn thoát, để lại sau lưng từng vết máu, từng nỗi uất hận chất chồng.

Cuối cùng ta bởi vì chạy trốn chính đại tu sĩ mà ngộ nhập vào một bí cảnh, bí cảnh chỉ có một lối ra vào, ta vì không muốn rơi vào tay bọn chúng, đã sử dụng sức lực còn lại làm nổ cửa ra vào, phong bế bí cảnh.

Aizzz, ta biết cả đời này mình gây ra biết bao nhiêu tội nghiệt, phá hư danh tiết không biết bao nhiêu nữ tử, nhưng ta không hối hận, nếu như ngươi thấy vẻ mặt các nàng khi đó nhất định sẽ hiểu ý ta.

Được rồi, ta đã không còn bao nhiêu sinh lực, không cần nói nhiều thêm làm gì, ở đây ta có một bộ Thiên Địa Âm Dương Quyết hoàn chỉnh, hừ nếu như cho ta thêm thời gian mười năm, hoặc là có cơ hội cùng những "tiên nữ" kia song tu, thì Tinh Thần đại lục này sẽ có chỗ đứng của ta, đám chính đạo kia cũng không dám càng quấy như vậy.

Ở đây ta còn có mười lăm loại xuân dược khác nhau, là sở học cả đời của ta.

Nếu như ngươi đạt được những thứ này, chỉ hy vọng một ngày nào đó ngươi đi đến Nguyên Thành, tìm Di Hồng Viện, nói với A Tú, A Sương, là ta có lỗi với các nàng.]

Bạn đang đọc Ta Là Hoan Hỷ Tông Lão Tổ sáng tác bởi pknnahs1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahs1
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 139

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.