Lối ra
Sau khi đọc xong tờ giấy này, Lâm Dật tiếp tục quan sát mấy chương phía sau, đầu óc liền ong ong chấn động.
"FUCK, cái này cái này..."
Lâm Dật giọng nói có chút lắp bắp, người hắn trở nên nóng rang, những hình ảnh trên sách này vẽ sinh động như thật, người nam khuôn mặt họa không đầy đủ, nhưng người nữ nét như thiên tiên, xinh đẹp động lòng người.
Hai người còn làm nhiều động tác để Lâm Dật khó hiểu, nhưng nhìn trông rất lợi hại, rất có quy tắc của Thiên Đạo.
"Kiếp trước nếu có những bức tranh này, những họa sĩ trên mạng kia nhất định phải gọi ta một tiếng lão tổ."
Lâm Dật tiếc hận, những hình vẽ này quá mức phi phàm, khiến hắn không thể dời mắt một giây nào cả, đúng như cái tên của nó, Thiên Địa Âm Dương Quyết, có điều chỉ giống như thiếu hai chữ "giao hợp".
Thời gian không biết qua bao lâu, Lâm Dật như từ trong giấc mơ tỉnh lại, nếu không phải là người từng trải, tháng này lại đang là tháng mười một, hắn sợ thật phải vỡ trận rồi.
Đọc tới trang cuối cùng, Lâm Dật tuy không phải người trong nghề, những cũng tám phần suy đoán ra, đây không phải là một quyển sách thông thường, mà là một tuyệt tác, một bảo vật, thậm chí có lẽ như Hợp Hoan công tử nói, là một công pháp tu tiên.
Chuyện này quá mức đột ngột khiến cho Lâm Dật có chút không kịp thích ứng, tuy có chút biếng nhác, nhưng không có nghĩa Lâm Dật không biết suy nghĩ, loại chuyện xuyên không ảo diệu này, hắn có chút hoảng sợ, lại có chút chờ mong.
Hoảng sợ chính là nếu đúng là thế giới tu tiên, từ nay cuộc đời hắn nhất định sẽ không có tháng ngày bình yên, ở trong truyện xưa, người xuyên việt giống như tai tinh, như sao chổi xẹt qua mỗi thế giới mà bọn họ đến, nhẹ thì thế giới chiến tranh, nặng thì thế giới đó bị hủy diệt.
Chờ mong chính là kiếp trước chỉ là một tệ Loser, cho dù tuổi còn trẻ thì như thế nào? Loser chính là Loser, chỉ biết ăn rồi chờ chết, bây giờ xuyên qua đến thế giớ tu tiên đầy màu sắc, đây là cơ hội để hắn lấy lại sự tôn nghiêm của chính bản thân mình.
"Nhân gian khổ cực, còn sợ cái gì!"
Lâm Dật thầm nói, hắn ý chí chưa bao giờ sôi sục như lúc này, muốn ngửa mặt lên trời hét lên một câu "ta muốn nghịch thiên" như những nhân vật chính kia, nhưng nhớ lại lão thiên cũng không làm gì hắn, không cần phải loại nói như vậy.
Ngoài Thiên Địa Âm Dương Quyết bản hoàn chỉnh, Hợp Hoan công tử còn để lại cả đời hắn tâm đắc nhất, là thuật luyện đan.
Hợp Hoan công tử cả đời nghiên cứu, say mê đan đạo, sáng tạo ra mười lăm loại sơ cấp đan dược, năm loại trung cấp cùng ba loại cao cấp.
Mười lăm loại sơ cấp có Xuân Phong đan, Lưu Ly Tình đan, Thiên Tình đan, Hỏa Diễm đan, Mị Hương đan, Lạc Tâm đan, Vô Ưu đan, Thần Tình đan, Túy Xuân đan, Phong Tình đan, Dạ Hương đan, Hồng Diễm đan, Linh Mị đan, Xuân Dược đan, Mị Tâm đạ.
Năm loại trung cấp gồm Hoan Hỷ đan, Phấn Hồng đan, Lưu Tình đan, Ngọc Diễm đan, Phong Hỏa tình đan. Cùng ba loại cao cấp Huyết Tình đan, Tiên Diễm đan cùng Thiên Hương đan.
Nhưng loại đan dược này đều có tác dụng chung là khiến cho người ta phấn khích, trở nên vui vẻ. Lâm Dật thầm than:
"Hợp Hoan công tử qua nhiên là cả đời nam nhân túc địch, những thứ đan dược này chuyên lấy lòng nữ tử, nếu như gặp phải hắn, đám nam nhân kia làm sao còn có cửa, chẳng trách hắn bị người truy sát, với tài hoa này, sợ không đến mấy năm, đi đến chỗ nào đi nữa, muốn làm quen với nữ tử, sợ rằng phải hỏi nàng có quen biết Hợp Hoan công tử hay không mới dám tiến tới làm quen."
Lâm Dật rơi vào trạng thái thiên nhân giao chiến, hắn muốn giúp nghĩa sĩ chính đạo thiêu hủy đi những thứ này, nhưng lại có chút đắn đo, đây dù sao cũng là cả đời sở học của người ta, hắn cũng không muốn thứ này rơi vào tuyệt tích.
"A, không đúng, không phải trong sách Hợp Hoan công tử từng nói, ai hữu duyên sẽ được những thứ này, ta hiện tại chính là người đó đây mà.."
Lâm Dật vừa lẩm bẩm vừa làm bộ mặt chính nghĩa cao thượng, hắn ưỡn ngực đứng thẳng người, chiều cao cũng tăng thêm không ít.
"Hợp Hoan tiền bối, ta nhất định sẽ không để truyền thừa của ngươi đoạn tuyệt, ta Lâm Dật nhất định sẽ kế thừa hỏa chí của ngươi."
Lâm Dật cất quyển sách vào người, cũng không vội vàng dao động mà kế thừa hỏa chí gì đó, trước tiên hắn phải ra ngoài trước đã, nếu không đừng nói đến kế thừa, sợ rằng chưa học được bao nhiêu, liền bỏ mình ở chỗ này.
Trong bóng tối, lợi dụng những vết ánh sáng phản chiếu từ đá, Lâm Dật rất nhanh tìm được cửa ra vào, nhưng đáng tiếc như Hợp Hoan công tử nói, lối vào đã bị những tảng đá lớn lắp đầy, đừng nói là thân hình có chút gầy yếu như hắn, cho dù là mấy chục tên thanh niên làn da màu socola ở đây, cũng khó mà dời đi được những tảng đá này.
"Hợp Hoan công tử này hung ác như vậy, chẳng những không để địch nhân tiến vào, còn không chon bản thân mình có thể rời đi."
Lâm Dật có chút kỳ quái, không phải tu tiên giới đều là một chưởng vỡ một đại lục, một người thay đổi vận mệnh một đại lục hay sao, vì sao đám người kia không cách nào tiến vào nơi này?
"Mà thôi mà thôi, đây không phải là thứ ta bây giờ cần suy xét.." Lâm Dật đi tìm xem còn lối ra nào khác không, nhưng kết quả vẫn như cũ là không có lối nào.
Hắn cũng không phải loại người tùy tiện dễ bỏ cuộc như vậy, nếu không, làm sao lại làm loser gần mười năm trời như vậy.
Nhìn thấy trên người vết bẩn đầy mình, phía trước lại có hồ nước, Lâm Dật nghĩ nghĩ, đã không thể ra bên ngoài, liền ngâm mình thư giản một chút.
Biết đâu trong lúc thư giãn đầu óc, hắn có thể tìm ra được thứ gì.
Lâm Dật vứt bỏ toàn bộ quần áo trên người, lộ ra thân thể có chút gầy yếu của hắn, nhưng làn da lại rất trắng, so với thiếu nữ có lúc còn trắng hơn.
Hắn bước vào hồ nước, làn nước mát lạnh ôm lấy thân thể, từng cơn sóng lăn tăn vỗ nhẹ lên da thịt hắn, mang đến cảm giác sảng khoái khó tả.
"Thật mát.."
Khi Lâm Dật nhắm mắt, thả lỏng mình giữa hồ, từng dòng nước bắt đầu len lỏi vào từng lỗ chân lông, mang theo một loại nào đó lực lượng thấm sâu vào bên trong hắn.
Nếu như hắn nhìn thấy, làn da hắn từ từ sáng lên, từng đợt lực lượng kia tỏa ra từ hồ, hòa vào cơ thể hắn.
Cảm giác như một dòng nước ấm áp chảy qua từng mạch máu, lấp đầy từng thớ thịt, từng khớp xương. Tạp chất bị đẩy ra, khiến nước hồ quanh hắn chuyển thành màu mờ đục, nhưng thân thể Lâm Dật lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.
Lâm Dật vẫn còn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng có lẽ quá mệt mỏi, hắn ngủ thiếp đi lúc nào không hay, hồ này cũng không quá sâu cùng rộng, kích cỡ như một cái bồn tắm nhỏ, hắn cũng không sợ trong lúc ngủ quên mà chết đuối.
"Ồ, mỹ nhân, mỹ nhân của ta, các ngươi thật đẹp..."
Đùng đùng đùng...
Lâm Dật đột nhiên giật bắn người, từ trong mộng đẹp tỉnh lại, hắn đầu tiên là mờ mịt sau đó khuôn mặt trở nên dữ tợn:
"Mả mẹ nó, ai phá mộng đẹp của ta?"
Nói xong hắn nhìn phía cửa lối ra vào, không biết từ lúc nào những tảng đã kia đã nổ tanh bành, Lâm Dật dụi dụi con mắt, cảnh tượng không có thay đổi, hắn kinh hỷ nhanh chóng mắt lại quần áo chạy ra dò xét.
Nhưng sau khi Lâm Dật rời đi, mặt hồ nước nhỏ kia liền trở thành một màu xám đục, thậm chí còn có mùi bốc lên...
Đăng bởi | pknnahs1 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 102 |