Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chạm mặt

Tiểu thuyết gốc · 1109 chữ

Sáng sớm, mặt trời vừa ló dạng, Lâm Dật người đã đầy mồ hôi, hắn lộ ra nửa thân trên săn chắc của mình, hai tay không ngừng vung quyền, quyền pháp uy mãnh, cương dương vô cùng.

Thiên Địa Âm Dương Quyết cũng không phải chỉ có song tu mà thôi, bởi vì hắn mấy ngày nay là thải âm bổ dương, trong người tích tụ nhiều dương khí, trận chiến cùng cha con Tạ Thành, Tạ Minh Minh để hắn "xả" ra không ít dương khí, nhưng trong người vẫn còn một bộ phận lớn dương khí, để hắn bức rứt khó chịu.

Thiên Địa Âm Dương Quyết cốt lỗi ở thiên địa giao hòa, âm dương giao hợp, chưởng thiên địa, khống âm dương, thay đổi nhân quả. Nhưng hắn mấy hôm nay nghiêng về thiên cùng dương nhiều hơn, cho nên mất đi một chút cân bằng.

Với tình trạng của hắn hiện tại, cho dù trước mặt là bảy nữ nhân, hắn cũng có thể có tiền vốn để cùng các nàng chinh chiến một trận. Nhưng Lâm Dật cũng không phải Trụ vương, không thể hoang dâm vô độ, như vậy sau này sẽ có nhiều ỷ lại về chuyện này.

Hắn đêm qua từ miệng của Tạ Yến biết được Hắc Phong trại là thế lực do Tạ gia lập ra, giúp Tạ gia làm nhiều chuyện không thể đưa ra ánh sáng, như vậy hắn liền nắm thóp Tạ gia, sau này không sợ bọn họ trở mặt.

Còn về sau này? Đợi hắn luyện chế mấy viên đan dược kia, sau đó lưu lạc thiên nhai, rời đi Nữ Nhi quốc, đi tới càng cao hơn thiên địa, lúc đó trời xanh mặc hắn bay, không cần lo lắng Tạ gia trả thù.

"Nhưng mà cổ nhân có câu, diệt cỏ phải diệt tận gốc, hiện tại nên là Tạ gia sợ ta, chứ không phải ta sợ Tạ gia."

Lâm Dật ngẫm nghĩ, hắn mặc lại quần áo, đi về hướng sảnh chính. Nhìn thấy Tạ Thành ngồi trên cao nhàn nhạt thưởng trà, Lâm Dật bước tới cười nói:

"Bá phụ buổi sáng tốt lành."

Thấy Lâm Dật bước tới, Tạ Thành cũng cười đáp lại:

"Hiền chất làm sao thức sớm như vậy?"

Lâm Dật đặt cái mông xuống ghế đối diện Tạ Thành, mĩm cười nói:

"Ta người này không yêu ngủ trễ, thức sớm đã quen."

Nếu không phải hỏa dục công tâm, Tạ Yến lại không đáp ứng được hắn, thì hắn không cần phải dậy sớm như vậy liền quyền.

Nói đến chuyện này, hắn thầm tiếc hận, nếu đổi lại là Tạ Minh Minh, có lẽ sẽ giải quyết được nan đề của hắn.

Tạ Thành cảm khái nói:

"Người trẻ tuổi bây giờ mấy ai được như hiền chất, à đúng rồi, nguyên liệu cũng phải cần ba bốn ngày nữa mới tới, trong thành hiện chỉ có sẵn mấy loại vật liệu, hiền chất cần gấp hay không?"

Nghe như vậy, ánh mắt Lâm Dật tỏa sáng, như vậy liền quá tốt, hắn cười nói:

"Đa tạ bá phụ, nhưng ta muốn luyện một chút để quen tay, nhờ bá phụ chuyển giúp những nguyên liệu kia tới phòng ta."

Tạ Thành cũng không ngạc nhiên khi nghe Lâm Dật nói như vậy, đây đều là những nguyên liệu hắn sai người nguyên đêm tìm kiếm, cốt là muốn thử tài luyện đan của Lâm Dật như thế nào.

Trên đời này sẽ không có ai dễ dàng chiếm tiện nghi của hắn, cho dù là trước mắt cường hãn, hư hư thực thực Lâm gia Lâm Dật.

Hai người cũng không tiếp tục trò truyện, Lâm Dật đi ngang qua hậu hoa viên, liền thấy Tạ Minh Minh người khoác nửa bộ chiến giáp, lộ ra cánh tay gãy kia đang băng bó, tay còn lại không ngừng múa đao, quần phong loạn vũ.

Mỗi một chiêu của nàng phát ra đều uy mãnh vô cùng, nếu không phải đêm hôm qua nàng khinh thị, không có xuất thủ đao sớm, nếu không Lâm Dật cũng không dễ dàng như vậy đả thương nàng.

Lâm Dật đứng ở xa, dựa vào một thân cây, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt tràn đầy thích thú. Hắn im lặng quan sát từng động tác của Tạ Minh Minh, môi khẽ nhếch lên một nụ cười thản nhiên.

Tạ Minh Minh cảm nhận được ánh nhìn đó, ngừng tay, quay người lại, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào hắn.

“Ngươi thích nhìn người khác luyện đao vậy sao?”

Lâm Dật nghe vậy, nụ cười có chút ý vị thâm trường:

"Kỳ thật, so với nhìn luyện đao, ta càng yêu thích ngắm người luyện hơn."

Tạ Minh Minh nghe vậy sững sỡ, nhớ tới đêm qua hắn cùng tỷ tỷ mình một trận cuồng phong loạn vũ, trong lòng nàng khinh thường, thầm mắng vô sĩ.

Thấy nàng không nói gì, Lâm Dật cũng không có ý định buồng tha Tạ Minh Minh.

"Ta không hiểu về đao pháp, nhưng ta có thể nhìn ra chiêu thức của ngươi sơ hở nhiều lắm, ít nhất có năm mươi chỗ."

Hắn cũng không phải nói chơi, bởi hắn bây giờ là Luyện Khí tầng bốn, mỗi chiêu thức động tác của Tạ Minh Minh nhìn như rất nhanh, kỳ thực trong mắt hắn rất chậm rất chậm, đây chính là khoảng cách giữa Luyện Khí tầng hai cùng tầng bốn.

Nếu không đêm qua hắn cũng không có khả năng lấy một địch hai mà sức lực vẫn còn dư thừa như vậy.

Tạ Minh Minh nghe vậy nhíu mày, nàng kì thực cũng biết đao pháp của mình còn nhiều sơ hở, nếu không cũng không bại nhanh như vậy, nhưng từ trước đến nay, không có ai có thể giúp nàng sửa chữa sai lầm này, những người giao đấu với nàng đều trở thành oan hồn dưới trường đao.

Bây giờ có lời nói của Lâm Dật, nàng bán tính bán nghi, nghi ngờ hắn đây là tại ăn nói hàm hồ, thèm muốn thân thể của nàng...a, ta vì sao lại nghĩ hắn thèm thân thể của ta?

Tạ Minh Minh cảm thấy kỳ quái, nàng không biết vì cái gì mỗi khi nhìn thấy Lâm Dật đều nghĩ hắn thèm thân thể của nàng, đây là đến từ giác quan thứ sáu của nữ nhân, sẽ không xảy ra sai lầm.

"Nghe công tử nói như vậy, có thể chỉ tiểu nữ một hai hay không?"

Bạn đang đọc Ta Là Hoan Hỷ Tông Lão Tổ sáng tác bởi pknnahs1

Truyện Ta Là Hoan Hỷ Tông Lão Tổ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahs1
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.