Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lợi dụng lẫn nhau

Tiểu thuyết gốc · 1055 chữ

"Hiền chất, ngươi xác định những thứ này?"

Tạ Thành nhìn vào tờ giấy ghi gần bốn mươi lăm lợi dược liệu, có nhiều thứ hắn nghe qua, nhưng có nhiều thứ chưa nghe nói đến bao giờ, chẳng hạn như quả Lửa Đỏ, tinh chất Bách Hợp..

Lâm Dật gần đầu xác định không có sai lầm, hắn không biết Tạ Thành có thể chuẩn bị được những gì, nên liền ghi toàn bộ dược liệu vào trong đó. Đây đều là những đan dược cấp thấp, nhìn Tạ gia có lẽ cũng không phải luyện đan gia tộc, như vậy liền không sợ đối phương học trộm.

Ba người trò truyện một hồi, thấy sắc trời đã tối liền không có tiếp tục ở lại, ai về phòng người đó.

Lâm Dật trở về phòng mình, liền thấy một thân ảnh đã sớm đợi ở đó, không ai khác chính là Tạ Yến. Nàng sớm đã tỉnh lại, nhưng khuôn mặt có chút nhợt nhạt.

Tạ Yến khoác một bộ váy dài vàng nhạt, phía trên bờ ngực nửa ẩn nửa hiện như sương mờ sáng sớm, khiến cho người ta nhìn vào nóng cả mặt.

Thấy Lâm Dật bước vào, Tạ Yến vẻ mặt oán giận:

"Công tử, ngươi vì sao lại đi lâu như vậy, chẳng lẽ không cần thiếp thân rồi?"

Lâm Dật khóe miệng giật giật, nữ nhân này chẳng lẽ dâm tính thành nghiện, người càng thỏa mãn được nàng càng khiến nàng lưu luyên không buông.

Hắn cũng không dự định thải bổ này, nguyên nhân nàng quá yếu, nếu như một ngày thải bổ hai lần, Tạ Yến nhất định sẽ chịu không nổi. Trước kia thì không nói, bây giờ hắn đang "nhờ vả" Tạ gia, sao có thể cường thế cưỡng ép người ta như vậy.

Nghĩ tới chuyện song tu, tuy Tạ Minh Minh nữ nhân kia đã bị gãy một tay, nhưng dáng người không tệ, trong mình lại có tu vi, nếu như có thể cùng nàng song tu, nhất định là trăm lợi không hại.

"Aizz ta vì sao có thể mơ tưởng đến con gái người ta như vậy, không được, Thiên Địa Âm Dương Quyết này đúng là quá tà môn, ta phải..."

Hắn còn chưa nói hết câu đã bị một đôi tay trơn bóng mịn màn ôm qua cổ, lồng ngực Tạ Yến ép sát vào lưng Lâm Dật, hương thơm từ cơ thể nàng truyền đến khiến cho hắn khó mà kìm lòng, một giọng nói như hoa như ngọc, đầy mùi vị mị hoặc dăng dẳng bên tai hắn.

"Công tử, đêm dài tuy dài đằng đẵng, nhưng không có nghĩa là chúng ta được lãng phí."

Lâm Dật thở dài, kiếp số lần này đúng là khó thoát, thôi vậy, hắn đành tuân theo số mệnh.

Mà lúc này bên ngoài cửa, Tạ Danh hai tay nắm chặt, khuôn mặt hắn đỏ bừng, giống như đang suy nghĩ gì đó, nhưng không ai biết hắn làm gì.

Tại trong thư phòng lúc này, Tạ Thành ngồi trên cao, đối diện là Tạ Minh Minh, hai người sắc mặt khó coi, như có điều suy nghĩ. Tạ Minh Minh không nhịn được mà mở miệng nói:

"Phụ thân, chúng ta chẳng lẽ để tên họ Lâm đó đè đầu cưỡi cổ như vậy, nữ nhi thật không muốn nhìn thêm bộ mặt đắc ý của hắn."

Tạ Thành trầm mặc nói:

"Minh Minh ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu hắn đúng là người của Lâm gia, chúng ta phải đổi lại kế hoạch, trước tiên ngươi cho người mật báo Tạ Tài xác định Lâm gia phải chăng có người gọi là Lâm Dật, chúng ta hiện tại cũng không mất giờ, chờ đợi xác nhận rồi sao đó xử trí hắn không muộn."

Tạ Minh Minh thái độ hòa hoãn lại một chút, lại nói:

"Phụ thân, ngươi tính giúp hắn mua mấy loại nguyên liệu kia?"

Tạ Thành cười nói:

"Không sai, dù sao những thứ này đối với chúng ta không đáng bao nhiêu, nếu như hắn có thể luyện ra đan dược liền tốt. Lúc đó không quản hắn có đúng là Lâm gia người hay không, chỉ cần cung cấp đan dược cho chúng ta, cho dù không phải Lâm gia, hắn cũng chính là Lâm gia Lâm công tử."

Á~~~

Đúng lúc này một tiếng Á vang vọng cả Tạ phủ, giọng nói này khiến cho người khác nghe mà đỏ mặt tía tai, phải ngượng ngùng che mặt.

Tạ Thành nghe giọng nói này, liền cười nói:

"Người này nhìn bề ngoài tướng mạo đoan chính, nhưng bên trong háo sắc thành tính, ngươi nhìn, ta phái tỷ tỷ ngươi đi dụ dỗ hắn, bây giờ không phải hắn đang trầm mê hay sao, tên Lâm Dật này chỉ có thực lực mạnh mẽ, nhưng kinh nghiệm giang hồ lại quá ít, xem Tạ gia chúng ta chơi chết hắn như thế nào hắn có lẽ còn không biết."

Tạ Minh Minh nghe vậy gật đầu, không nói gì thêm.

Giữa khuya, quần áo bay tứ tung dưới sàn, trên giường Lâm Dật ôm lấy bờ vai trắng nõn của Tạ Yến, cười nói:

"Yến nhi, ngươi có nghe qua về Hắc Phong trại?"

Tạ Yến nhu thuận dựa vào ngực hắn, khuôn mặt có chút đỏ lên, nghe Lâm Dật hỏi như vậy, liền có chút ngạc nhiên:

"Lâm lang, vì sao lại hỏi về Hắc Phong trại, ta đương nhiên biết, thậm chí còn biết rõ."

Nhìn điệu bộ chắc chắn như vậy của Tạ Yến, Lâm Dật ánh mắt tỏa sáng, cười nói:

"Ta nghe nói trại chủ uy bá dũng mãnh, muốn cùng nàng trao đổi một chút".

Nghe vậy, Tạ Yến ánh mắt hơi cong lên, nụ cười có chút yếu ớt nói:

"Không phải ngươi đã đánh bại nàng ta rồi hay sao?"

Hả?

Lâm Dật nghe vậy hơi kinh ngạc, nhưng ánh mắt vẫn như cũ ôn nhu, nhìn thẳng nàng nói:

"Là khi nào? Ta giống như chưa từng gặp nàng."

Bị ánh mắt của Lâm Dật nhìn mình, Tạ Yến hơi ngượng ngùng, nói:

"Trại chủ chính là muội muội của ta, Tạ Minh Minh."

Bạn đang đọc Ta Là Hoan Hỷ Tông Lão Tổ sáng tác bởi pknnahs1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahs1
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.