Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ám ảnh cưỡng chế

Tiểu thuyết gốc · 1509 chữ

Tạ Minh Minh nghe Lâm Dật nói như vậy, có hơi hoảng sợ, nàng cười gượng nói:

"Há, ta...ta chỉ là bị thương một chút, cần phải đi trị thương, không làm phiền người cùng phụ thân trò chuyện."

Nàng cắn môi một cái, chưa bao giờ gặp phải ủy khuất như vậy, nhưng đối phương quả thật quá mạnh, nàng cũng chỉ có thể chịu nhục một chút, đợi đi Hắc Phong trại tập hợp lực lượng, là ngày nàng rửa lại mối nhục nhã hôm nay.

Lâm Dật cười nói, giọng nói của hắn có chút ôn nhu:

"Cũng được, nhưng ta là người bị mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, thấy Tạ tiểu thư một tay bị gãy như vậy rất khó chịu, chi bằng phế đi ba chi còn lại, như vậy nhìn sẽ hoàn mỹ hơn."

Tạ Minh Minh nghe vậy cả kinh, nàng không biết trong miệng Lâm Dật ám ảnh cưỡng chế có nghĩa là gì, nhưng nghe nói hắn muốn phế đi ba chi còn lại của nàng, nàng cảm thấy đốt sống lưng có chút lạnh lẹo.

Không biết có phải trời tối hay không, một cơn gió cuốn qua khiến nàng rung nhẹ lên một cái.

"Ha ha công tử nói đùa, đã công tử muốn nô gia vào trong, nô gia làm sao không dám tuân mệnh."

Tạ Minh Minh nụ cười khanh khách, nhưng nét mặt của nàng có chút dữ tợn. Lâm Dật không có để ý nàng, ba người lấy hắn dẫn đầu tiến về sảnh chính Tạ gia.

Đến sảnh chính, Lâm Dật ngồi chủ vị giống như chủ nhà, Tạ Thành cùng Tạ Minh Minh ngồi hàng ghế phía dưới giống như khách đến chơi, tình huống này để hai cha con Tạ gia có chút không thích ứng được.

Tạ Thành nụ cười có chút gượng ép nói:

"Không biết hiền chất xưng hô như thế nào?"

Nhìn hạ nhân mang đến trà thơm, Lâm Dật liếc qua một cái cũng không có lập tức uống mà nói:

"Tại hạ Lâm Dật."

Lâm Dật?

Tạ Thành cố moi móc ký ức trong đầu mình xem coi có nghe qua cái tên này chưa, nhưng một hồi ngẫm nghĩ lại giống như chưa từng nghe qua tên này, hắn nhìn sang nữ nhi mình, thấy nàng cũng nghi hoặc nhìn xem hắn giống như đợi đáp án, hắn liền bỏ lại vấn đề này phía sau.

Tạ Thành thử thăm dò hỏi:

"Có phải hiền điệt đến từ Lâm gia ở đế đô?"

Đế đô cách Tinh Thành nửa tháng đường đi, nơi đó thế gia nhiều lớp lớp, thiên kiêu nhiều như mây, Tinh Thành đương nhiên không thể so sánh được.

Lâm Dật nghe như vậy cũng sững sờ, nhưng nghĩ lại hắn có lẽ không phải người của Lâm gia, bởi hắn xuyên qua không chỉ là linh hồn, mà còn bao gồm nhục thân, cho nên ở thế giới này, hắn có thể khẳng định mình không có người thân.

Nhưng tu tiên quan trọng nhất ở khâu quan hệ rộng rãi, trong miệng đối phương Lâm gia kia có lẽ rất lợi hại, đã hắn đã nghĩ mình là người của Lâm gia, như vậy chuyện này liền thuận thế thành chương, biết giả thành thật, mạo danh Lâm gia một chút cũng không ảnh hưởng gì.

Lâm Dật ra vẻ trầm tư, cười nói:

"Mong bá phụ đừng tuyên truyền việc này ra ngoài."

Tạ Thành cùng Tạ Minh Minh nhìn nhau, bộ mặt quả nhiên là như vậy. Lâm gia tại đế đô là nhất đẳng gia tộc, nghe nói có Trúc Cơ lão tổ tọa trấn, nội tình phi thường cường đại.

Con trai hắn Tạ Tài từng trong thư nói qua, đế đô có năm đại gia tộc, trừ Cố gia là hoàng tộc ra, thực lực mạnh nhất chính là Lâm gia.

Lâm gia mấy năm nay đi ra một thiên tài gọi là Lâm Tuyết Lam, không đến ba mươi tuổi vậy mà đã là Luyện Khí tầng mười, tương lai đột phát Trúc Cơ có tỷ lệ cực cao, hiện tại đang là tân nhiệm viện trưởng của Nữ Nhi Học Phủ.

Tạ Thành nụ cười càng thêm nồng đậm, nhiệt tình nói:

"Ta nói vì sao Lâm hiền điệt tuổi còn trẻ lại có thực lực như vậy, thì ra là người của Lâm gia, ta nghe nói Lâm viện trưởng Lâm Tuyết Lam tuổi không đến ba mươi đã là Luyện Khí tầng mười, thời gian không bao lâu có thể đột phá Trúc Cơ, không biết ngươi cùng Lâm viện trưởng có quan hệ như thế nào?"

Lâm viện trưởng là ai? Ta đâu có biết nàng là ai thì làm sao có quan hệ? Nhưng ngẫm nghĩ đã mạo danh liền phải mạo danh tới cùng, mà còn phải mạo danh thật lớn mật.

"Ha ha, đó là gia tỷ của ta, bởi vì gia tỷ thực lực mạnh mẽ, quần áp một đời, chúng ta thế hệ này cũng không thể thua kém, cho nên ta mới ra khỏi nhà lịch luyện."

Nữ Nhi quốc cũng không chỉ có nữ nhân, còn có nam nhân, tất nhiên là địa vị hai bên sẽ trên lệch rất nhiều. Nữ nhân có thể ra ngoài xông xáo giang hồ, nhưng nam nhân thì giống như tiểu thư khuê các, muốn ra bên ngoài rất khó, đặc biệt là các đại gia tộc.

Tạ Thành một bột mặt thì ra như vậy, hắn suy đoán Lâm Dật này bởi vì không muốn thua thiệt, cho nên mới trốn ra ngoài như vậy, đây cũng là chuyện bình thường, Tạ Bảo năm đó cũng là như vậy, nếu không liền sẽ không có thảm cục như thế.

Nghe nói Lâm Dật có tỷ tỷ là Lâm Tuyết Lam, Tạ Thành nét mặt trở nên hòa hoãn không ít, hắn đã coi như lần này là một trận hiểu lầm.

"Đã hiền điệt là Lâm gia đệ tử, như vậy liền dễ nói, không biết hiền điệt muốn chúng ta giúp đỡ chuyện gì?"

Hắn uyển chuyển nói từ muốn mượn bao nhiêu sang giúp đỡ chuyện gì, dù sao đây là Lâm gia nha, cũng phải cho người ta mặt, biết đâu sau này Lâm gia nhớ lại lần này mà thiếu hắn một cái nhân tình.

Tạ Minh Minh trong lòng tức giận, nhưng nàng cũng biết lấy đại cục làm trọng, tạm thời không có cùng Lâm Dật lật mặt, nhưng giống như nàng cho dù có lật mặt cũng không phải là đối thủ của hắn.

Lâm Dật ngẫm nghĩ, đã đối phương nhiệt tình khoản đãi như vậy, hắn cũng không thể tiệt tình như thế, liền nói:

"Không biết bá phụ có thể giúp ta mua chuẩn bị một vài dược liệu."

Tạ Thành nghe vậy, liền suy đoán được ý đồ của Lâm Dật mà nói:

"Chẳng lẽ hiền chất muốn luyện đan?"

Lâm Dật gật đầu, không sai, hắn muốn luyện mấy loại đan dược phòng thân, với tu vi hiện giờ của hắn, luyện đan dược cấp thấp có lẽ không vấn đề gì, chủ yếu là hắn không có nguyên liệu để thử nghiệm.

Tạ Minh Minh kinh ngạc, luyện đan sư nghề này ở Nữ Nhi quốc rất hiếm gặp, mỗi một vị luyện đan sư đều là đức cao vọng trọng. Quốc sư của Nữ Nhi quốc hiện nay chính là một vị luyện đan sư, địa vị cực kỳ cao, rất được quốc chủ tín nhiệm.

Nàng không ngờ đối phương trẻ tuổi như vậy, không chỉ tinh thông quyền pháp, hung mãnh lợi hại, lại còn biết luyện đan, như vậy kì tài, nếu như đây là áp trại phu nhân của nàng liền tốt.

"A, không đúng, hắn còn muốn đòi bẻ gãy tứ chi của ta, ta làm sao tha cho hắn...nhưng mà làm gì có cái gọi là kẻ thù mãi mãi chứ.."

Lâm Dật còn chưa biết Tạ Minh Minh rơi vào trạng thái thiên nhân giao chiến, nếu không liền muốn cùng nàng trao đổi một chút nhân sinh vui vẻ.

Lâm Dật cười nói:

"Ta gần đây mới học một chút luyện đan, nhưng rời nhà quá gấp, không mang dược liệu, nếu như bá phụ ngươi giúp ta cung cấp dược liệu, như vậy sau khi luyện thành, ta sẽ đưa một phần cho bá phụ."

Tạ Thành nghe vậy ánh mắt sáng lên, hắn hằng năm nuôi mấy trăm nhị lưu võ sĩ, đại lượng tài nguyên đổ vào không ít, trong đó còn có đan dược, bây giờ nghe Lâm Dật nói hắn biết luyện đan, còn chia cho mình một ít, chuyện ngày hôm nay, hắn bị đánh không lỗ.

"Ha ha đã hiền chất nói như vậy, ta sẽ giúp hiền chất sưu tầm dược liệu, không biết hiền chất muốn luyện loại đan dược gì?"

Bạn đang đọc Ta Là Hoan Hỷ Tông Lão Tổ sáng tác bởi pknnahs1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahs1
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.