Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lấy một địch hai

Tiểu thuyết gốc · 1518 chữ

Tạ Thành cùng Tạ Minh Minh liếc nhau một cái, không cần nhiều lời mà lập tức triển khai thế công.

Tạ Thành tiến lên trước, quyền phong cuồn cuộn, phất tay tấn công thẳng vào mặt Lâm Dật, trong khi đó Tạ Minh Minh nhanh nhẹn lượn vòng qua một bên, chuẩn bị tập kích từ góc khuất.

Lâm Dật đứng bất động tại chỗ, ánh mắt khẽ lóe lên. Đối phuong quyền pháp nhìn nhanh như sấm chớp, trong mắt hắn căn bản lại quá chậm chạp, hắn không thèm để ý vào mắt.

Khi quyền của Tạ Thành còn cách hắn vài tấc, Lâm Dật nhấc chân đá ra một cước, khiến Tạ Thành không kịp phòng bị, lãnh trọn cú đã và bị đẩy lùi.

"Ngươi.."

Tạ Thành kêu lên, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa tức giận, nhưng trước khi kịp phản ứng, bóng dáng của Tạ Minh Minh đã áp sát Lâm Dật.

"Để xem ngươi có bản lĩnh gì!"

Tạ Minh Minh nghiến răng, xuất thủ dứt khoát, từng chiêu thức mang theo sát ý mạnh mẽ, đối mắt lạnh lùng ánh lên vẻ quyết đoán.

Thân là Hắc Phong trại trại chủ, tiếng tăm lừng lẫy một phương, nàng không thể nào để thua như vậy được.

Lâm Dật cười nhạt, thân hình hắn như lướt nhẹ qua, từng động tác thoát tục mà không kém phần uyển chuyển, giống như đang dạo chơi trong cơn mưa quyển ảnh của Tạ Minh Minh.

Một tay hắn đỡ đòn, tay còn lại nắm chặt thành quyền, bất ngờ vung ra, đánh mạnh vào bả vai nàng.

Tạ Minh Minh kêu lên một tiếng, nàng đau nhói, bị đẩy lùi về sau mấy bước. Sắc mặt nàng thoáng biến đổi, không ngờ đối phương lại dễ dàng phá chiêu thức của nàng như vậy.

Tạ Thành lúc này đã điều chỉnh lại thân thể, thấy nữ nhu bị đẩy lùi thì gần lên phẫn nôi, tay nắm thành quyền như thép lao thẳng về phía Lâm Dật.

Lâm Dật chỉ cười mạnh, trong khi Tạ Thành vừa lao đến, hắn xoay người một cách linh hoạt, nhấc chân đá ngang một cú chính xác vào bụng Tạ Thành.

Tạ Thành không kịp tránh né, lĩnh trọn cú đá như trời giáng này, thân hình khựng lại rồi ngã nhào xuống đất, khuôn mặt nhăn nhó không ngừng.

"Không nghĩ tới Tạ gia các ngươi lại yếu ớt như vậy." Lâm Dật nhẽ nhếch miệng, nụ cười châm chọc nói:

"Nếu các ngươi là đầm rồng hang hổ, vậy thì ta chính là lang sói đến nhổ sạch răng nanh của các ngươi."

Quá mẹ nó trang bức, Lâm Dật bên ngoài trấn tỉnh như thường, nhưng bên trong đã cuồng hỷ như ma. Kiếp trước chỉ là một tên loser, người người phỉ nhổ, không ngờ đến thế giới này mấy ngày, hắn đã có thể trước mặt người khác nói mấy lời lẽ trang bức như vậy.

Hắn hiện tại liền hiểu, vì sao đám nhân vật chính trong tiểu thuyết, mười người hết tám người thích trang bức, hai người kia thì là nhân tiền hiển thánh.

Tạ Minh Minh đứng dậy, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, hít sâu một hơi, tay nàng khẽ nắm chặt lại nói:

"Ngươi nghĩ ngươi có thể sống rời khỏi đây sao?"

"Ta sống hay chết, ta quyết định". Lâm Dật nhún vai, hắn trong lòng đã tự cho mình một trăm điểm với câu thoại này.

Hai cha con Tạ Thành cùng Tạ Minh Minh lại đồng loạt lao lên, lần này không giữ lại chút sức lực nào. Tạ Minh Minh lấy ra một thanh đao nhỏ, dùng linh lực thúc đẩy, ánh đao loang loáng chém tới, trong khi Tạ Thảnh từ phía sau bao vây, từng quyền từng cước như bão táp.

Lâm Dật cảm nhận sát khí bức người, nhưng không hề dao động. Trong chớp mắt, hắn cúi người tránh thoát đao của Tạ Minh Minh, rồi nghiêng đầy tránh né được cú đấm của Tạ Thành.

Với một chiêu phản công nhanh như chớp, Lâm Dật tung cước đá trúng đầu gối của Tạ Thành, khiến Tạ Thành đau đớn khụy xuống. Cùng lúc, hắn nắm lấy cổ tay Tạ Minh Minh, vặn mạnh, làm nàng hét lên đau đớn, thanh đao trên tay rơi xuống.

Hai người kia dù sao cũng chỉ là Luyện Khí tầng một cùng tầng hai, cho dù chỉ dùng đến man lực, không có bí kỹ, Lâm Dật cũng dễ dàng chế ngự hai người, đây chính là chuyện ván đã đóng thuyền, không có chuyện ngoài ý muốn.

Tạ Thành chật vật dưới đất, nhìn nữ nhi trọng thương, hắn khẽ nói:

"Các hạ ngươi rốt cuộc là ai? Chúng ta giống như không có đắc tội với ngươi!"

Lâm Dật ngẫm nghĩ, không sai, Tạ gia đúng là không đắc tội với hắn, Tạ Danh tên kia muốn giết hắn là bởi vì liên quan đến một câu chuyện cẩu huyết.

Tạ Danh tên này vậy mà thích đại tỷ của mình Tạ Yến, nhưng Tạ Yến tính tình dâm đãng, phóng túng dục vọng, thường tìm trai lơ về để thỏa mãn dục vọng của nàng. Tạ Yến cũng biết đệ đệ yêu thích mình, hai người cũng thường xuyên giao lưu, nhưng một mình Tạ Danh căn bản là không thể đáp ứng được nàng.

Tạ Danh không muốn nhìn người mình thích trong tay kẻ khác, nhưng hắn cũng không đành lòng nhìn Tạ Yến đau khổ. Cho nên hắn liền quyết định ra ngoài tìm kiếm nam nhân, tốt nhân không thân không thích, người lại khỏe mạnh, mang về cho Tạ Yến.

Đến khi Tạ Yến xong việc, Ta Danh sẽ diễn một màn kich bắt gian tại trận, nam nhân kia nhẹ thì gãy tay gãy chân, nặng thì cho sói ăn.

Lâm Dật biết được mà tê dại, theo như Tạ Danh nói, hắn làm như vậy là để xoa dịu vết rách trong tâm hồn, Tạ Yến cũng không biết chuyện này.

Người ngoài cũng không ai để ý, Tạ gia tại nơi này chính là bá chủ, muốn làm gì thì làm, ai sẽ sĩ quan tâm. Ban đầu Tạ Danh cũng càn rỡ không sợ ai, nhưng theo thời gian quá nhiều người chết cùng mất tích, hắn không thể không cẩn thận, làm ra một vở kịch bắt gian này.

Lâm Dật nhếch miệng cười:

"Không phải ta đã nói rồi sao bá phụ, ta đến đây là mượn một ít tiền."

Tạ Thành nghe vậy thở dài, Tạ gia kẻ thù không nhiều lắm, có thì sớm đã bị Hắc Phong trại trong bóng tối thủ tiêu, hắn nhìn thiếu niên này đúng là không giống tới đây diệt Tạ gia.

Tạ Thành nét mặt từ căng cứng trở nên hiền hòa, cười nói:

"aizz, ta bộ thân già này đúng là tai nghe không còn rõ, hiền điệt ngươi muốn bao nhiêu cũng được, người làm bá phụ như ta sao có thể kẹo kiệt được."

Nghe như vậy, khóe miệng Lâm Dật giật giật, quả nhiên cáo già, lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, mới mấy phút trước còn ngươi sống ta chết, bây giờ xưng hô thân mật như vậy.

"Bá phụ mời vào trong, ngoài này đêm gió lạnh lẽo, chúng ta vẫn nên vào trong bàn chuyện thì hơn."

Tạ Thành cười ha hả, gian nan đứng dậy, tại chỗ còn để lại một vũng máu lớn, hắn vừa thủ thế mời Lâm Dật, vừa liếc nhìn Tạ Minh Minh.

Tạ Minh Minh lúc này trọng thương, một tay bị đánh gãy, nàng không cam lòng nhưng hiểu rõ đối phương quá mạnh, sức của hai người là không có cách nào, chỉ có thể chờ cho Lâm Dật vào trong, nàng chạy về Hắc Phong trại tập hợp người lại, mới có thể bắt lại Lâm Dật.

Còn về Tạ Danh, hắn dưới mặt đất ú ớ ú ớ không ngừng, giống như con lợn bị trói lại, chờ người thọc tiết. Tạ Thành sở dĩ tính cách đổi nhanh như vậy là hắn đang đánh cược.

Tạ gia có liên quan đến Hắc Phong trại chỉ có Tạ Thành, Tạ Minh Minh cùng Tạ Yến biết, cho dù là Tạ Danh cùng nhi tử đang ở quốc đô kia cũng không biết rõ.

Nói đến chuyện này, một năm trước Tạ Bảo xung phong lĩnh mệnh đi diệt trừ Hắc Phong trại, cuối cùng bị Hắc Phong trại trại chủ tươi sống đánh chết, nếu như hắn biết người giết mình là Tạ Minh Minh, nhất định dưới suối vàng sẽ gào thét không ngừng.

Nhìn Lâm Dật đi tới cửa sảnh, Tạ Minh Minh đang muốn rời đi, liền nghe một đạo giọng nói khiến cho nàng run rẩy:

"Tạ tiểu thư giống như thân thể không được tốt, cùng vào trong với chúng ta đi."

Bạn đang đọc Ta Là Hoan Hỷ Tông Lão Tổ sáng tác bởi pknnahs1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahs1
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.