Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trang Bị Trước hành Trình

Tiểu thuyết gốc · 2713 chữ

Ánh sáng dịu dàng từ viên bảo thạch trên trần nhà phản chiếu lên làn da trắng mịn của Minh Vũ, tạo nên một vẻ đẹp huyền bí mà không một từ ngữ nào có thể diễn tả trọn vẹn. Nàng khẽ nghiêng người, đôi mắt tựa hồ chứa đựng cả vũ trụ, nhìn về phía Trần Anh. Trần Anh nằm bên cạnh, ánh mắt trầm ngâm. Dù đã tiếp nhận sức mạnh vô song, hắn vẫn không khỏi cảm thấy lạc lõng giữa thế giới mới này.

Bất giác, Trần Anh đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc màu ngân hà của Minh Vũ, cảm nhận sự mềm mại chảy qua đầu ngón tay. Minh Vũ khẽ cười, đôi má ửng hồng, trông nàng như một tiểu nữ nhân, khác hẳn với dáng vẻ tôn quý lúc đầu.

"Vũ, thế giới này quá xa lạ với ta," Trần Anh cất giọng, trầm thấp nhưng mang theo sự tò mò. "Nàng có thể kể cho ta biết thêm không?"

Minh Vũ khẽ gật đầu, vòng tay qua ôm lấy hắn. "Chàng muốn biết từ đâu? Thân phận của ta, hay bức tranh lớn của thế giới này?"

Trần Anh nhíu mày, tay vẫn mải miết nghịch lọn tóc của nàng. "Nàng là ai, Minh Vũ? Ta chưa từng gặp ai giống như Nàng, có phải ta đang mơ không?."

Minh Vũ khẽ nhắm mắt, giọng nói nhẹ nhàng vang lên như lời ru. "Ta sinh ra từ trước cả Tổ Giới, từ trước cả khi chư thiên hình thành. Ta chính là ý chí đầu tiên của Tổ Nguyên Chi khí hoá thành, sứ mệnh của ta từ khi có ý thức là tìm kiếm một người xứng đáng để phò trợ. Sau vô số năm ngủ say, ta thức tỉnh vì để gặp chàng."

Ngừng một lát, Minh Vũ nghiêng đầu nhìn hắn. "Chàng có biết, ta đã chờ chàng bao lâu không?"

"Bao lâu?" Trần Anh mỉm cười, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng.

"Đủ lâu để quên đi ý niệm về thời gian," nàng đáp, giọng như thoảng qua. "Nhưng khi gặp chàng, ta biết rằng chàng là người được chọn."

Trần Anh cười khẽ, đôi tay vòng qua eo nàng kéo sát vào mình. "Vậy, còn thế giới này thì sao? Nó trông như thế nào?"

Minh Vũ tựa đầu vào ngực hắn, giọng nói dần trở nên trầm lắng hơn. "Thế giới này được chia thành các cấp bậc từ Hạ Giới, Thượng Giới, Thần Giới, đến Chư Thiên và sau cùng là Tổ Giới. Tại mỗi cấp bậc, sức mạnh và sự tiến hóa của các sinh vật khác nhau. Hạ Giới là nơi thấp kém nhất, nhưng cũng là khởi nguồn của nhiều cường giả. Thượng Giới là vùng đất của những tu sĩ mạnh mẽ hơn, nơi họ tìm kiếm con đường trở thành thần. Thần Giới chứa đựng những thế lực vô biên và Chư Thiên là sự hội tụ của vô số thế giới giống như Thần Giới."

"Vậy còn Tổ Giới?" Trần Anh hỏi, ánh mắt lóe lên tia tò mò.

"Tổ Giới là cấp độ tối cao, là mảnh đất linh thiên cực kỳ nguy hiểm, nơi những tồn tại đáng sợ nhất chọn làm nhà. Tuy nhiên..." Nàng ngừng lại, đôi mắt trở nên sắc bén hơn. "Kể cả ở đây, cũng không ai sánh được với chàng."

Trần Anh im lặng, nhưng trong lòng không khỏi có chút băn khoăn. Hắn khẽ nhắm mắt, cố gắng cảm nhận sự thay đổi từ sâu trong không gian. Một cảm giác bất thường chợt lóe lên.

Minh Vũ dường như đọc được suy nghĩ của hắn, nàng tiếp lời: "Khi chàng thành Đế Tổ, thế giới này đã rung động. Nhờ có nơi đây bảo vệ nên không có phát sinh động tĩnh lớn. Dù vậy, vẫn có một số người có thể mơ hồ cảm nhận được, chỉ là bọn hắn không đủ khả năng để suy ra ngọn nguồn ."

Vừa lúc đó, ánh sáng trong không gian chợt mờ đi và một số hình ảnh mơ hồ xuất hiện trong tâm trí Trần Anh. Cảnh vật xung quanh hắn biến mất, chỉ còn lại một không gian rộng lớn mờ ảo. Lập tức, những hình bóng kỳ lạ dần hiện lên.

Một vùng đất hẻo lánh, trên đỉnh Ma Hồn Cổ Phong, Tổ Giới

Lúc này, giữa không gian bao la, một bóng dáng đứng trên đỉnh núi, khuất trong làn mây đen như mực. Mái tóc hắn dài và đen, đôi mắt như hố sâu vũ trụ. Hắn đứng đó, không di chuyển, chỉ im lặng cảm nhận.

Thân hình của hắn cao lớn, nhưng lại có sự uyển chuyển lạ thường, giống như một bóng ma vĩnh viễn không thể nắm bắt. Áo choàng đen của hắn bồng bềnh trong gió, đôi tay khẽ lắc, mơ hồ phát ra từng tiếng vang nhẹ nhàng, như có vô số thế giới bị xoay chuyển trong không gian chỉ bởi một động tác nhỏ của hắn.

Trong tâm trí hắn, một làn sóng kỳ lạ như vừa đánh thức một giấc ngủ say. Dù hắn không thể thấy rõ điều gì, nhưng sự thay đổi này khiến hắn không thể bình thản.

"Rốt cuộc là gì?" Hắn khẽ thì thầm, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. "Có thứ gì đó đang đến, nhưng... không thể biết chắc."

Hắn nhắm mắt lại, cố gắng tiêu hóa cảm giác kỳ quái đó. Được một lúc, hắn bật dậy, đưa tay ra vẫy gọi một vật gì đó trong không gian. Một Huyền Cổ Thạch xuất hiện, tỏa ra ánh sáng mờ ảo, nhưng hắn chỉ cảm nhận được một chút phản ứng yếu ớt từ nó. Không rõ là ai đã làm rung chuyển không gian này, nhưng hắn cảm thấy, đây có thể là dấu hiệu của một sự kiện đại biến.

Giữa một đại lộ bao la của Thương Hải Thành, Tổ Giới

Cách đó không xa, một bóng hình khác xuất hiện trong không gian của Cung Quân Nguyệt, khu vực trung tâm của Thương Hải Thành. Nàng có làn da trắng như tuyết, ánh mắt thấu suốt như nhìn xuyên qua mọi lớp vỏ bọc của vũ trụ. Mái tóc dài, đen huyền, xòa xuống vai như tấm màn đêm bao phủ không gian, những sợi tóc như được đan cài từ những tinh tú trong bầu trời. Nàng là người có thể vĩnh viễn ngự trị trong bóng tối, đứng một mình giữa cung điện, mặc một bộ y phục ngọc bích, ánh trăng chiếu xuống, tạo nên một vầng sáng kỳ ảo bao quanh nàng.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Nàng nhẹ nhàng lẩm bẩm, ánh mắt nàng như muốn xuyên thủng không gian, nhìn thấy tận cùng của vũ trụ. "Có thứ gì đó mới xuất hiện, nhưng lại không thể nhìn thấy rõ ràng. Là một cơn sóng... hay lại là một triều thiên kiếp?"

Cảm giác này khiến nàng khẽ nhíu mày. Nàng không thể lý giải được, nhưng trong lòng, nàng cảm thấy có một lực lượng vô hình nào đó đang tiến gần. Mọi thứ xung quanh nàng như đang thay đổi, mà không ai có thể định đoạt trước.

Trong một hẻm núi sâu thẳm, Tổ Giới

Một bóng lão nhân khắc khổ xuất hiện, đứng giữa bầu trời đầy sao của Tổ Giới. Lão mặc một chiếc áo bào nâu rách nát, da nhăn nheo, nhưng đôi mắt lại sáng rực như hai ngọn đèn dầu sáng rực trong đêm tối. Mái tóc bạc trắng của lão xoã xuống, như một chiếc tấm chăn che kín đất trời. Lão Quái khẽ giật mình khi nhận ra một hiện tượng kỳ lạ.

"Không thể nào..." Lão thì thầm "Chuyện này không thể có! Ngay cả ta cũng không thể đoán được."

Lão nghiêng đầu, đôi mắt nhìn xuyên qua đại không gian, như thể muốn thấu hiểu mọi vật thể trong vũ trụ.

Hàng loạt hình ảnh tương tự xuất hiện trong tâm trí của Trần Anh. Bỗng nhiên, một âm thanh êm dịu vang lên kéo hắn về lại thực tại. Hắn khẽ cất giọng, ánh mắt nhìn thê tử đầy thắc mắc. “Chúng ta đang ở đâu? Từ khi đến đây, ta luôn cảm thấy như bị ai đó quan sát chúng ta”

Minh Vũ mỉm cười, gò má trắng ngần phơn phớt ánh sáng dịu dàng. “ Nơi này là Đế Cung, cũng là nơi ta đã ngủ say trước khi gặp chàng và còn là nơi chỉ có Đế Tổ mới có thể đi vào.”

“Đế Cung?” Trần Anh ngồi dậy, ánh mắt nhìn quanh lộ rõ vẻ tò mò.

Minh Vũ cũng nhẹ nhàng ngồi lên, đôi mắt sáng lên trong màn đêm. “Đế Cung là một trong số những vô thượng pháp bảo. Nó xuất hiện cùng thời điểm với ta, là nơi lưu giữ truyền thừa Tổ Đế. Đế Cung tự có thần thức riêng, thông thường nó sẽ ẩn mình du hành trong dòng sông thời gian. Thứ mà chàng cảm nhận được chính là thần thức của toà cung điện này. Sức mạnh của nó khó có gì sánh bằng, về sau nó cũng sẽ theo cạnh bên hỗ trợ cho chàng .”

Minh Vũ đứng dậy, bàn tay vươn ra. Một cánh cổng ánh sáng chậm rãi xuất hiện trước mặt hai người. “Ta dẫn chàng đi, nơi này còn có đồ tốt dành riêng cho chàng. Đế Cung không chỉ là nơi ở, mà còn cất giấu ba món vô thượng pháp bảo khác chỉ có trong truyền thuyết ”

Khi bước qua cánh cổng, Trần Anh và Minh Vũ tiến vào một đại sảnh rộng lớn, nơi những bức tường được khảm hàng ngàn viên bảo thạch lấp lánh. Ở trung tâm, một thanh kiếm đen tuyền cắm sâu vào bệ đá, xung quanh là những tia sáng hỗn loạn như một vòng xoáy không gian.

“Đây là Hỗn Độn Đế Kiếm,” Minh Vũ nói “Nó cũng giống ta, sinh ra từ Tổ Nguyên Chi Khí, là ý chí của vạn kiếm hoá thành, chỉ một đường kiếm là có thể chém dứt cả một kỷ nguyên.”

Trần Anh chậm rãi tiến về phía bệ đá nơi Hỗn Độn Đế Kiếm yên nghỉ. Thanh kiếm đen tuyền bất động, nhưng sát khí vô hình từ nó lan tỏa khắp không gian, như thể thách thức cả thiên địa, khiến mọi tồn tại phải cúi đầu.

Minh Vũ nhẹ bước theo sau, ánh mắt nàng như ngân hà phản chiếu ánh sáng từ chuôi kiếm:

“Hỗn Độn Đế Kiếm, vô thượng pháp bảo chỉ dành cho Tổ Đế. Từ khi ra đời, nó chưa từng nhận bất kỳ chủ nhân nào. Nhưng hôm nay, nó sẽ đi theo chàng.”

Khi Trần Anh bước tới gần, Hỗn Độn Đế Kiếm đột ngột rung lên, phát ra tiếng ngân vang chấn động tâm trí. Sát khí mạnh mẽ bỗng rút lại, toàn bộ khí tức khủng bố chuyển thành sự kính sợ tuyệt đối. Thanh kiếm như đang run rẩy kích động trước sự hiện diện của hắn.

Một giọng nói vang lên, không phải từ ai khác mà từ chính thanh kiếm, sâu thẳm như vọng lại từ thời hỗn mang:

“Khai Thiên Lập địa, ta chưa từng quỳ trước ai. Nhưng hôm nay, ta xin cúi đầu trước Đế Tổ!”

Nói rồi, Hỗn Độn Đế Kiếm tự động bay khỏi bệ đá, kiếm quang rực sáng như muốn xuyên thủng cả thiên địa. Nó dừng lại, lơ lửng trước mặt Trần Anh, mũi kiếm hạ xuống như hành lễ.

Trần Anh nhẹ đưa tay, ngón tay vừa chạm vào chuôi kiếm, một luồng sức mạnh hỗn mang cuồn cuộn tràn vào cơ thể hắn, như thể nó đang dâng hiến toàn bộ sức mạnh của mình.

Minh Vũ đứng bên cạnh, ánh mắt lấp lánh không giấu nổi sự vui mừng.

Trần Anh khẽ nhấc kiếm, ánh mắt thản nhiên nhưng toát lên khí thế nghiền áp tất cả:

“Một thanh kiếm tốt. Từ nay, ta sẽ mang ngươi đi khắp vạn giới, một kiếm bình thiên hạ.”

Hỗn Độn Đế Kiếm bừng sáng lần nữa, như đáp lại lời chủ nhân, sát khí vô biên trở thành kiếm quang bao quanh bảo vệ Trần Anh.

Hai người tiếp tục tiến vào đế cung sâu thẳm. Có Minh Vũ dẫn đường, rất nhanh trước mắt lại cả hai lại lần nữa xuất hiện một bệ đá tráng lệ được bao bọc bởi các luồng sáng màu hỗn độn hiện ra, phía trên yên vị lấy một bộ chiến giáp. Bộ giáp tỏa ra uy áp nặng nề, mỗi mảnh giáp tựa như được khắc họa từ vũ trụ hỗn mang, phản chiếu ánh sáng của hàng tỷ ngôi sao.

Minh Vũ đứng cạnh Trần Anh, nhẹ giọng giải thích:

“Hỗn Độn Thánh Giáp, biểu tượng phòng ngự tuyệt đối, được tạo ra từ sự dung hòa của tất cả quy luật trong Tổ Nguyên. Không có bất kỳ đòn tấn công nào có thể phá vỡ phòng ngự của nó. Khi mặc lên người, Hỗn Độn Thánh Giáp sẽ hợp nhất với cơ thể và linh hồn của chủ nhân. Nó không chỉ bảo vệ mà còn gia tăng sức mạnh cho người mặc.”

Trần Anh không nói lời nào, bước thẳng đến bệ đá. Thánh Giáp lập tức bùng lên hào quang mãnh liệt, hàng nghìn luồng sáng đâm thẳng về phía hắn, mang theo ý chí muốn ngăn cản.

Nhưng bước chân của Trần Anh không hề dừng lại. Ánh mắt của hắn lướt qua Thánh Giáp, như một ngọn lửa thiêu rụi mọi kháng cự.

“Ngươi muốn thách thức ta sao?” Trần Anh khẽ nói, giọng bình thản nhưng mỗi từ vang lên như sấm sét trong không gian.

Thánh Giáp rung lên dữ dội, ánh sáng hỗn mang nhanh chóng thu lại. Một tiếng nói trầm thấp vang vọng:

“Ta không dám. Ta đã chờ Ngài, chờ từ rất lâu…”

Vừa dứt lời, bộ giáp tự động tách rời khỏi bệ đá, từng mảnh bay lên không trung. Những mảnh giáp phát sáng, rồi từ từ hợp lại, tạo thành hình dáng hoàn chỉnh, cúi mình trước Trần Anh.

“Ta nguyện dâng hiến thân mình để bảo vệ ngài, Đế Tổ.”

Trần Anh khẽ vung tay, Thánh Giáp lập tức tan ra thành luồng sáng, hòa nhập vào cơ thể, lập tức vô số ánh sáng bùng lên từ cơ thể hắn, bao phủ cả Đế Cung trong một làn sóng năng lượng mạnh mẽ. Không gian xung quanh bị xé toạc. Bộ giáp dần dần hoàn thiện trên người Trần Anh, mỗi phần của nó kết hợp với cơ thể và linh hồn hắn một cách kỳ diệu. Những họa tiết phức tạp trên bề mặt bộ giáp không ngừng chuyển động, tỏa ra ánh sáng huyền bí, phản chiếu mọi tia sáng từ không gian. Không chỉ là một lớp bảo vệ, nó như một sinh vật sống, thẩm thấu vào từng tế bào của Trần Anh. Năng lượng từ Tổ Nguyên Chi Khí dâng trào vào cơ thể, làm hắn cảm nhận được sự thay đổi vĩ đại bên trong mình. Mỗi nhịp đập trong tim hắn đều trở nên mạnh mẽ hơn, một luồng sức mạnh vĩnh cửu lan tỏa khắp cơ thể, khiến Trần Anh cảm nhận rõ ràng rằng không có gì có thể cản trở hắn. Kết thúc quá trình, một lớp hào quang nhàn nhạt bao quanh Trần Anh, tạo nên khí thế uy nghi bất khả xâm phạm.

Minh Vũ mỉm cười tự hào:

“Từ nay, với Hỗn Độn Thánh Giáp, chàng là duy chỉ độc tôn”

Trần Anh mỉm cười gật đầu, vòng tay ôm lấy Minh Vũ, rồi hôn lên môi nàng:

“Cảm ơn nàng, ta có được ngày hôm nay tất cả đều nhờ nàng”

Minh vũ mĩm cười, ôm chầm lấy hắn “ Đi thôi, vẫn còn một thứ khác quan trọng hơn đang chờ chàng”

……

Bạn đang đọc Ta Là Tổ Của Chúng Đế sáng tác bởi amapvietnam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amapvietnam
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.