Tiểu Mai dụ dỗ
Khuôn mặt đỏ ửng như một trái cà chua chín, đôi môi mấp máy cùng với ánh mắt xấu hổ, Tiểu Trúc hiện tại trông vô cùng đáng yêu, nếu như Tiểu Mai ở đây thì chắc chắn sẽ không chịu nổi mà nựng em ấy thật nhiều. Ai bảo em ấy dễ thương quá để làm gì?
Khác với người chị Tiểu Mai, Tiểu Trúc vô cùng rụt rè và nhát gan, nhất là trong chuyện nam nữ. Chỉ cần nhìn Thiên Nam một lúc lâu là cô chỉ muốn chạy thật xa. Không phải vì cô ghét Thiên Nam, trái lại, tình yêu cô dành cho người này vô cùng to lớn. Nó to lớn đến mức khiến bản thân cô quá tự ti về chính mình, cho dù ngoại hình của cô vô cùng xinh đẹp, khó ai có thể sánh bằng.
Cô xấu hổ một phần là do bản tính được chị gái che chở, phần lớn khác là sợ Thiên Nam sẽ ghét cô, cô không muốn anh ấy tìm thấy bất cứ khuyết điểm nào của cô. Cô yêu anh ấy, yêu đến tận xương tủy, vậy nên cô rất sợ anh ấy rời đi. Dù cho cô là đại tiểu thư, là người được vạn người yêu mến, thế nhưng cô biết rõ những thứ này không thể ngăn cản anh ấy .
Vậy nên, khi nghe được những lời “dụ dỗ” của chị mình, cô sợ hãi, giọng nói giống như đang phạm phải tội lớn:
“ Em…em sợ…huhu…chị ơi!!!”
Có thể nói, đây là lần đầu tiên, chính tay Tiểu Trúc lại làm việc động trời như vậy, thế nên tâm lý của cô khi này rất bất ổn, không biết phải làm gì tiếp theo.
Tiểu Mai tất nhiên cũng hiểu điều này. Chung sống với Tiểu Trúc từ nhỏ, cô hiểu rõ nhất tính cách em gái của mình ra sao. Có thể nói, em ấy chính là một tờ giấy trắng chưa trải sự đời, đến cả việc nắm tay người khác cũng rất ngại ngùng. Đến cả Thiên Nam, người trong mộng mà em ấy ước ao ngưỡng mộ mà đến cả nhìn mặt nhau em ấy cũng ngại. Với tâm thế của một người chị, cô làm sao để chuyện đó cứ xảy ra mãi.
Cứ như vậy, em ấy sẽ chỉ sống trong cái bóng của Thiên Nam, mãi mãi chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Thế nên, cô cũng không hề gấp gáp, vừa nhâm nhi tách cafe tại cửa hàng, vừa dịu dàng nói:
“ Tiểu Trúc, chị biết là em rất sợ, thậm chí chưa bao giờ làm chuyện như vậy. Thế nhưng, em có muốn mình mãi như vậy?”
Vẫn còn nghe thấy âm thanh sợ hãi của Tiểu Trúc, cô tiếp tục nói:
“ Em có nhớ ngày đầu khi hai chúng ta gặp mặt anh ấy không?”
Dường như động đến một thứ gì đó vô cùng trọng yếu, Tiểu Trúc khi này mới rụt rè đáp:
“ Vâng… e-em còn nhớ!!!”
“ Đúng vậy, hai chúng ta đã được anh ấy cứu, thậm chí là liều mạng cứu. Nếu không phải có anh ấy ra tay, hai chúng ta sẽ không có ngày hôm nay!”
“ Vâng…tất cả là nhờ anh ấy! Em… em biết ơn anh ấy nhiều lắm” Tiểu Trúc nói với một giọng vô cùng ngưỡng mộ, dường như trong mắt em ấy, Thiên Nam như một vị thần tiên, một kẻ đã ban cho em ấy sự sống, một trang giấy trắng hoàn toàn mới.
Nghe thấy điều này, Tiểu Mai lại thở dài. Em ấy luôn coi Thiên Nam như một thánh thần, không thể sánh ngang với bản thân mình. Thế nên đó cũng là lý do tại sao, cô càng phải “đẩy thuyền”, giúp cho em ấy có thể thực hiện mong muốn lẽ ra em ấy nên có.
Dù sao thì Thiên Nam không thể thuộc về ai khác ngoài hai chị em cô. Toàn bộ hành động của anh ấy đều được cô thu lại, không có bất kỳ một mối đe dọa nào có thể cướp lấy anh ấy được. Việc giúp Tiểu Trúc cũng chỉ là giúp em ấy sớm có thể cùng cô chiếm đoạt anh ấy mà thôi.
“ Chị cũng rất ngưỡng mộ anh ấy, thế nhưng, em có muốn anh ấy sẽ lọt vào tay cô gái khác không?” Tiểu Mai bắt đầu tung diệu kế.
Tiểu Trúc đang mơ mộng, nghe được câu này, hai mắt cô dần trở nên trống rỗng, vẻ mặt hoảng sợ bối rối, nói theo phản xạ:
“ Không…không…em không muốn...”
Được đà tiến tới, cô bắt đầu dụ dỗ:
“ Em không muốn phải không? Thế thì đây chính là cơ hội của em! Em phải là người chiếm lấy anh ấy đầu tiên, là cô gái trong mắt anh ấy!”
“ Nhưng…nhưng”
“ Nhưng cái gì mà nhưng, em là em gái chị, em phải mạnh mẽ, kiên cường!”
“ Em…em…” Tiểu Trúc bắt đầu có vẻ chần chừ.
“ Nếu em không làm thì chị sẽ không giúp em nữa. Từ nay về sau em sẽ không bao giờ có thể được thân mật với anh ấy nữa!” Cô bắt đầu mất kiên nhẫn, tung ra chiêu bài cuối cùng.
Dường như nghe thấy điều gì đáng sợ nhất trên cuộc đời, Tiểu Trúc rơi lệ năn nỉ:
“ Đừng…chị đừng bỏ rơi em…em…em sẽ làm mà… xin chị hãy giúp em…”
Giọng nói cầu xin vô cùng đáng thương, cô mặc dù muốn kích động mạnh hơn nhưng cũng phải mềm lòng trước em ấy.
“ Được rồi, lựa chọn là do em, chị lúc này đang xử lý rắc rối giúp anh ấy, thế nha!” Tiểu Mai nói xong nhanh chóng cúp máy. Hai tay nhanh chóng gõ nhẹ xuống mặt bàn.
“ Chủ quán, tính tiền ly cafe này!”
Còn về phía Tiểu Trúc, sau khi được chị mình “giảng dạy” một trận, cô đã có một cách nhìn khác đối với Thiên Nam.
Dù vậy, cô vẫn rất xấu hổ, cả thân thể run rẩy không dám nhúc nhích, dù cho cô không hề cảm thấy lạnh tý nào. Hai tay cô chỉ biết cầm chặt lấy chiếc kẹp tóc hình chiếc nơ xinh xắn mà cô luôn mang theo bên người.
Đây chính là một trong những thứ vô cùng trọng yếu của cô, bởi vì nó là món quà do chính tay anh ấy tặng. Kỷ niệm tuyệt với ấy cô sẽ không bao giờ quên.
Cũng là trời mùa đông giá rét này, khi đó, cô chưa được gia tộc tìm thấy nên trong túi không có nổi một xu, thế nhưng cô lại vô cùng khát khao chiếc kẹp tóc hình nơ xinh xắn này. Thậm chí, cô còn chạy trốn ra ngoài chỉ để đứng nhìn chiếc kẹp tóc được trưng bày tại cửa hàng.
Vì là hàng cao cấp, số lượng có hạn nên chúng vô cùng đắt đỏ đối với cô, thế nên cô chỉ có thể ước ao mà thôi. Cho đến ngày, nó không còn xuất hiện trên kệ nữa, khi này, cô tưởng nó đã được một ai khác mua mất.
Thế nhưng, biến cố đâu ai có thể ngờ, người mua lại chính là cậu chủ của cô. Điều bất ngờ hơn thế nữa, chính tay cậu chủ đã tặng cô món quà này nhân dịp sinh nhật. Khi đó, không biết bản thân cô đã hạnh phúc đến nhường nào.
Mãi sau khi có quyền lực trong tay, cô càng tra thì lại càng bất ngờ, xúc động không thể nói lên lời. Hóa ra chiếc kẹp tóc trên không phải là của cửa hàng, mà là do chính tay anh ấy dành cả một ngày để tự làm cho cô. Còn về chiếc kẹp mà cô nhìn thấy trong cửa hàng thực chất đã thuộc về một kẻ khác.
Anh ấy vì cô mà đã tốn rất nhiều công sức, thậm chí cả đêm không ngủ để làm ra một chiếc kẹp tóc hình nơ tinh xảo như thế. Vậy nên cô luôn coi chúng là trân bảo, luôn luôn đeo chúng giống như muốn cho cả thế giới biết sự tồn tại của nó.
Khi này, dù đã trải qua bao nhiêu năm tháng, chiếc kẹp tóc vẫn đẹp như ngày nào, trong lòng cô nâng nâng, rất muốn trút tất cả những tình cảm bấy lâu dành cho anh ấy, thế nhưng không hiểu sao miệng của cô lại không chịu hợp tác, không thể nói bất cứ câu nào.
Nhìn về phía Thiên Nam, cô mặc dù vô cùng xấu hổ, thế nhưng nhìn anh ấy ngủ trong trạng thái này, cô lại cảm thấy vô cùng lo lắng. Thế nên, cô không hề nghĩ ngợi nhiều, từ từ đi đến gần Thiên Nam.
Đăng bởi | Namga123 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 52 |