Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nụ hôn đầu của Tiểu Trúc

Tiểu thuyết gốc · 1515 chữ

Tiểu Trúc rụt rè như một chú thỏ con từ từ đến gần Thiên Nam. Càng đến gần, em ấy càng thở dốc, giống như đang chống lại sự xấu hổ đến từ đáy lòng. Lần đầu tiên, cô lại được thân mật với người cô vô cùng yêu quý, thậm chí có thể nói là yêu hơn chính bản thân mình.

Nhìn Thiên Nam gục đầu xuống ngủ, cô từ từ dùng tay nhẹ nhàng chuyển dịch đầu Thiên Nam hướng xuống đùi của .Trong ánh mắt của cô tràn đầy tình yêu, ngưỡng mộ khó có thể diễn tả bằng lời. Không hiểu sao, nhìn Thiên Nam nằm trên ghế sofa, đầu dựa vào hai chân của mình, cô lại cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Từng động tác, cô muốn Thiên Nam ngủ một cách thoải mái nhất, mặc dù khi này mặt cô cả mang tai, thậm chí cả thân thể con run rẩy từng đợt vì lần đầu thân thiết với nam nhân nhưng cô vẫn cố hết sức mình để có thể giúp được Thiên Nam.

Người nam nhân đang ngủ ngon ở đây chính là thiên thần trong lòng cô, là kẻ đã ban cho hai chị em cô một cuộc sống mới. Có thể nói, không có anh ấy, cả hai chị em cô đã chết từ rất lâu rồi.

Anh ấy tốt bụng, vui tính và vô cùng nuông chiều hai chị em nhà cô. Dù cho khi đó cô với chị Tiểu Mai rất bài xích, thậm chí còn làm thương anh ấy vì nghĩ rằng tất cả những kẻ muốn cứu hai bọn cô cũng chỉ vì ham sắc đẹp. Tuy nhiên cả hai cô đã lầm, sau tất cả những gì anh ấy mang lại cho hai chị em bọn cô, thứ duy nhất anh ấy muốn chỉ là nhìn thấy nụ cười của hai chị em cô.

Cho đi rất nhiều nhưng không hề mong muốn được báo đáp, Thiên Nam khác với tất cả những công tử khác, giúp đỡ tất cả mọi người bằng sức lực của mình. Ban đầu, tình cảm chỉ là cảm kích, thế nhưng dần dần theo thời gian, chúng dần dần biến đổi, từ cảm kích trở nên tôn trọng, từ tôn trọng trở nên tôn sùng… cho đến khi cả hai chị em cô đều yêu đến mức điên dại người đàn ông này.

Mỗi đêm, khi tất cả mọi người đều chìm vào giấc ngủ, cô cùng với chị Tiểu Mai vui cười kể lại hình ảnh về chính anh ấy. Nào thì hôm nay anh ấy mặc đồ này trông vô cùng soái ca, rồi anh ấy nở nụ cười trông thật mê người… vân vân và mây mây…Cả hai chị em cô nói chuyện thật vui, mơ tưởng đến khung cảnh có thể được anh ấy cầu hôn trước mặt.

Nghĩ đến lúc anh ấy rời đi, cô không tự chủ xoa nhẹ mái tóc, vẻ mặt đỏ bừng nhưng vẫn thở phì phò dỗi hờn:

“ Anh thật là… tại sao lúc đó lại muốn bỏ rơi chúng em chứ? Anh có biết là khi đó hai chị em em khổ sở đến như thế nào không?”

Chuyện trên cô nhắc chính là lúc Thiên Nam muốn rời đi khỏi bọn cô.

Các cô cố gắng học hành thật giỏi, luôn luôn đứng đầu, khiến biết bao nam sinh ngưỡng mộ, thư tỏ tình chất thành núi, thế nhưng cả hai cô đều không cho bất kỳ ai sắc mặt tốt. Bởi vì cả hai cô đều ghét tất cả nam nhân khác ngoại trừ Thiên Nam.

Cô và chị Tiểu Mai nhớ rất rõ những ánh mắt khinh bỉ, những lời nói thậm tệ khi hai chị em cô phải ăn xin đầu đường xó chợ. Chỉ có anh Thiên Nam, chỉ có người đàn ông trước mặt này là đứng lại, mặc cho trời mưa gió rét, từ từ cởi áo hàng hiệu của mình để giữ ấm cho hai cô.

Khi hai cô khó khăn nhất, các người đều khinh thường, bỏ mặc các cô đến chết thì tại sao các cô lại cho các người sắc mặt tốt chứ. Các người là cái thá gì? Cả hai chị em cô đều căm thù tất cả công tử khác. Vậy nên trên trường, các cô được mệnh danh là: “ Nữ hoàng băng giá”.

Chỉ khi gặp Thiên Nam, các cô mới lộ ra được bản chất của mình, thức ăn quý hiếm, đồ dùng xa hoa cũng không thể bằng được nụ cười của anh ấy cùng với những lời khen đường mật khi mà hai cô đạt được thành tích cao. Có khi, cả đêm trước, hai cô đều háo hức mong chờ giống như ngày mai là ngày hạnh phúc nhất vậy.

Mặc dù cô biết là sớm muộn anh ấy cũng sẽ rời đi, đơn giản là vì tần suất anh ấy đến càng ngày càng giảm dần. Từ hai lần một ngày bắt đầu giảm còn một lần, sau đó là ba lần một tuần… cho đến khi cả tháng anh ấy mới đến thăm một lần.

Có vẻ như, các cô càng xinh đẹp, càng phát triển thì tần suất anh ấy đến càng giảm.

Cho đến một ngày, cả hai cô đều hoàn thành xong chương trình học, có một việc làm mà bao nhiêu người mơ ước, khi này Thiên Nam mới chính thức nói lời tạm biệt.

Mỗi lần nhớ đến lúc đó, cô lại cảm thấy sợ, hai bàn tay ông tự chủ sờ lấy đầu của Thiên Nam, giống như sợ cậu ta sẽ chạy đi mất.

“ Em…em…rất yêu anh đó! Anh có biết không?” Tiểu Trúc nín thở nói ra tâm tình của mình.

Nếu không phải cô cùng với chị của cô điên cuồng muốn làm hầu nữ cho anh ấy thì có lẽ cả hai đã phải chia xa rồi. Đến hiện tại, dù cho bản thân cô là tiểu thư thế nhưng cô vẫn cảm thấy quyết định của hai chị em vô cùng đúng đắn khi làm hầu nữ cho anh ấy.

Dường như muốn nói tất cả những gì trong lòng, cô bắt đầu lấy sợi dây chuyền trên người mình, trên đó khắc chữ Tiểu Trúc vô cùng tinh xảo, vẻ mặt đỏ ửng nhưng ánh mắt đầy tự hào và hạnh phúc, nói:

“ Đây là sợi dây chuyền mà anh đã mua cho em, anh có nhớ không? Mặc dù tên em chính xác không phải Tiểu Trúc, thế nhưng trong thâm tâm em, em mãi mãi mang tên Tiểu Trúc, là một cô bé ngoan yêu anh suốt đời!”

Rất nhanh, Tiểu Trúc đã làm một điều mà cô chưa bao giờ dám làm, đôi môi cô nhẹ nhàng chạm lấy bờ môi của Thiên Nam, khi này, trong mắt của cô chỉ còn lại tình yêu. Tất cả mọi xấu hổ khác đều đã bị nuốt chửng bởi cái thứ gọi là “tình yêu” này.

“ Em…em đã hôn anh mất rồi!” Tiểu Trúc đỏ mặt, thế nhưng vẫn liếm đôi môi mình giống như vừa thưởng thức món ngon.

“ Mặc…mặc dù xấu hổ, thế nhưng nó thật ngọt!” Cô cười hạnh phúc, vẻ mặt bắt đầu trở nên mê man.

Khoảnh khắc đáng nhớ nhất trên cuộc đời này đã xuất hiện, cô đã chính thức trao đi nụ hôn đầu cho anh ấy. Điều này tức là cả tâm hồn và thể xác này đều thuộc về anh ấy.

Dù vậy, cô vẫn rất hạnh phúc, thậm chí trong lòng của cô ân ẩn có chút ý nghĩ điên rồ. Cô muốn hơn thế, đúng vậy, cô không muốn chỉ dừng lại tại mức này.

Thế là một cuộc chiến tranh tư tưởng xuất hiện, một bên thì ngại ngùng, e thẹn còn một bên chỉ muốn thôi thúc cô điên cuồng làm những điều mà thâm tâm cô muốn. Thiên Nam hiện tại đang ngủ say, vậy nên toàn bộ những việc cô làm anh ấy đều không phát hiện.

“ Thì ra chị Tiểu Mai đã hôn anh ấy giống như vậy sao? Không…mình không thể thua chị ấy!”

Cuối cùng, dục vọng đã chiến thắng. Dù sao cô cũng thừa biết là đêm nay anh ấy sẽ chẳng thể nào biết được, hơn nữa cô đã áp chế rất lâu rồi. Bình thường, để giải tỏa thì cô chỉ còn cách ăn trộm mấy món đồ anh ấy bỏ quên, sau đó tìm nơi không người, ôm chặt chúng hít thật sâu để có thể cảm nhận được mùi hương của anh ấy thì giờ đây, cô có thể “quang minh chính đại” để có thể thực hiện giấc mơ của mình. Với cả cô cũng đã trao đi nụ hôn đầu cho anh ấy, trước sau cô cũng thuộc về anh ấy mà thôi. Vậy nên tình tứ với nhau “một chút” chắc cũng không sao đâu.

Bạn đang đọc Ta Làm Việc Thiện, Các Nàng Lại Trở Thành Yandere sáng tác bởi Namga123

Truyện Ta Làm Việc Thiện, Các Nàng Lại Trở Thành Yandere tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Namga123
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.