Khóc không ra nước mắt
Lẽ ra là chương 10 này phải được up lên từ tối hôm qua nhưng mà nhà mình có việc, không viết được.
-----oo0oo-----
"Cái này...làm sao có thể? Phế vật Tam Tử kia trở nên lợi hại như vậy như vậy từ lúc nào? "
Đầu trọc chằm chằm vào thân ảnh đã đi xa, sắc mặt xanh đỏ bất định.
"Chẳng lẽ truyền thuyết là có thật? " Một gã tiểu đệ chau mày.
"Cái gì mà truyền thuyết? "
"Nghe nói Lý Mộc bọn hắn ôm đùi của một vị đại lão, mỗi ngày đều được ăn Linh Thực! "
"Không thể nào! Linh Thực trân quý bực nào, ngay cả ngoại môn đệ tử cũng không nhất định ăn được ăn thứ này đâu a! “
"Không đúng! Đại ca, ta nhớ ra rồi! Cái màn thầu A Tứ vừa mới ăn...hình như là từ Linh Cốc làm thành! "
Nghe tiểu đệ nói vậy, đồng tử đầu trọc co rụt lại, cẩn thận nhớ lại.
Tuy là hắn chưa từng ăn cái thứ đồ này, nhưng ở trong phòng ăn mỗi ngày đều trông thấy những tên nội môn đệ tử kia ăn, cùng với cái ở trong tay A Tứ giống nhau như đúc, tuyệt đối sẽ không nhận lầm.
"Thật sự là Linh Thực a! "
Ánh mắt Đầu trọc lập loè, vẻ mặt lo lắng, quát: "Đi theo ta, mau! ”
Một gã tiểu đệ vung mạnh cây gậy, sắc mặt hung ác mà hỏi: "Đại ca, chúng ta đi báo thù ư? "
"BA~! " Đầu trọc đưa tay, tát cho cái tên tiểu đệ này một phát làm cho đầu óc choáng váng.
"Báo thù con em ngươi a...! Lão tử muốn đi ôm bắp đùi! "
Đầu trọc vẻ mặt lo lắng, quát: "Đừng đi a... Đại ca, cầu mang theo! "
...
"Huynh đệ, ngươi đi vội vả như vậy làm cái gì...! "
"Ngươi còn không biết ư? Nghe nói chỉ cần nhận Lý Trường làm lão đại, có thể nhận được Linh Thực! "
"Ha ha ha ha, ngươi đang đùa ta sao? Cái tên phế vật Lý Trường kia cũng có thể làm đại ca ư? "
"Xuỵt! Nhỏ giọng một chút! Tuy Lý Trường là phế vật, nhưng cha lại chính là Thiên Nam Kiếm Thần, hắn là Tiên nhị đại đó, có hiểu hay không! "
"Thật sự có thể cung cấp Linh Thực hay sao? Cùng đi, cùng đi! "
Nghe Tạp Dịch đệ tử nghị luận trên đường đi, khóe miệng mặt sẹo lộ ra một nụ cười mỉa mai.
"Đại ca, ngươi nói xem có phải sự thật không! " Một gã tiểu đệ ánh mắt lóe lên hỏi.
"Cắt, ngu xuẩn! Cha của Lý Trường đã chết đã nhiều năm như vậy rồi, hắn có thể vung tiền được bao nhiêu lâu nữa chứ! ”
Mặt sẹo nắm chặt nắm đấm: "Không nghĩ tới tiểu tử này lại biết thu mua nhân tâm. Đáng tiếc, lúc này đây lão tử đây sẽ không cho ngươi cơ hội! "
Cảm thụ được lực lượng cường đại bên tỏng thân thể, nụ cười ở khóe miệng tên mặt sẹo càng trở nên nồng đậm.
"Phanh! " Giơ chân lên, một cước đá văng đại môn, mặt sẹo ngước cổ, vẻ mặt kiêu ngạo, quát: "Lý Trường, đi ra nhận lấy cái chết...”
Một câu còn chưa có rống xong, nhìn thấy hàng trăm ánh mắt hướng mình nhìn hầm chằm, trong lòng mặt sẹo thoáng lộp bộp một phát.
"Tình huống như thế nào? Thế nào lại...nhiều người như vậy? "
"Ta đi......" Vài tên tiểu đệ càng là hít vào một ngụm hơi lạnh, không tự chủ được lùi về sau vài bước.
"Sợ hãi cái gì? Bây giờ lão tử đã là Tiên Sư rồi! "
Nghe được tên mặt sẹo gào to, tiểu đệ mới miễn cưỡng có một chút lực lượng.
"Ừ? " Lý Trường hơi sững sờ, đầy hứng thú nhìn chằm chằm vào mặt sẹo: "Như thế nào? Lần trước vẫn chưa ăn đủ à? Muốn mua thêm hành sao? ”
"Hừ! Lý Trường! Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây! Đừng tưởng rằng bằng vào một kiện Pháp Y thì muốn làm gì thì làm! Những ngày an nhàn của ngươi chấm dứt tại đây! "
Mặt sẹo trừng mắt hạt châu, vẻ mặt hung hãn, ngoéo tay một cái: "Tới đây nhận lấy cái chết! "
"Làm càn! Ngươi nà cũng dám nói như vậy với Tiểu Trường ca của chúng ta? ”
Đầu trọc vỗ bàn một cái nhảy lên, khinh thường quát: "Mặt sẹo, ta khuyên ngươi không nên không biết điều, tranh thủ thời gian xin lỗi Tiểu Trường ca đi. ”
"Nói nhảm với hắn làm gì, đánh hắn! "
"Đánh hắn! "
Một đám tiểu đệ nhao nhao rống lên.
"Đều câm miệng cho lão tử! "
Mặt sẹo rống to một tiếng, khí huyết quanh thân không che dấu chút nào mà hiện ra.
"Đây là......Ngưng Huyết nhất trọng? "
"Hắn vậy mà trở thành Tiên Sư ? "
Cảm nhận được khí thế của hắn, đám Tạp Dịch sắc mặt cuồng biến, nhao nhao ngậm miệng lại, ánh mắt né tránh.
"Cắt, phế vật nhiều hơn nữa vẫn là phế vật! Còn ai dám lên tiếng? "
Mặt sẹo cuồng ngạo hét lớn một tiếng.
"Tiểu Trường ca? " Lý Mộc ánh mắt tìm hỏi nhìn về phía Lý Trường.
"Ừ! Đi đi, thử xem! " Lý Trường nhẹ gật đầu, Lý Mộc chậm rãi đứng lên đi tới.
"Ha ha, Lý Mộc! Ngươi sống không kiên nhẫn được nữa ư? Biết rõ lão tử là Tiên Sư còn dám tới? " Mặt sẹo xem thường.
"Bớt sàm ngôn, động thủ đi! " Lý Mộc đề phòng.
"Tốt! Nếu ngươi đã muốn chết, ta sẽ đưa ngươi một đoạn đường! "
Mặt sẹo gầm nhẹ một tiếng, nắm đấm đánh vào lồng ngực Lý Mộc. Lý Mộc chau mày, cũng đưa tay ra, một quyền đụng một quyền.
"Phanh" Một tiếng vang lên, Lý Mộc bị đẩy lui năm bước, tay phải run nhè nhẹ.
"Cái này là lực lượng của Tiên Sư ư? Quả nhiên rất mạnh! "
"Điều này...không có khả năng? Ngươi làm sao..."
Mặt sẹo trừng mắt hạt châu vẻ mặt không thể tin, bởi vì chính hắn cũng bị đẩy lui ba bước.
"Mặc dù khí huyết không kém bao nhiêu, nhưng cuối cùng vẫn không vượt qua được ranh giới giữa tiên và phàm. ”
Lý Trường lắc đầu, nội tâm đối với việc cải tạo đan điền càng thêm khát vọng.
Hắn hướng phía mấy người Tam Tử khoát tay áo: "Mấy người các ngươi cùng lên đi! "
"A...? Tiểu Trường ca? Cái này...không tốt lắm đâu! " A Tứ xoắn xuýt.
"Có cái gì không tốt, lão tử sớm đã muốn đạp cái mặt kia của hắn rồi! " Tam Tử mắt hí cười cười, kích động nhảy ra.
"Các ngươi...muốn làm gì? "
Thấy mấy người Tam Tử tất cả đều xông tới, mặt sẹo có chút sợ hãi.
"Đánh ngươi! " Tiểu Ngũ đập tới.
"Phanh! " Mặt sẹo lập tức bị đập đến thất điên bát đảo, hắn căn bản phản ứng không kịp nữa, chân Tam Tử ở sau đã đá về phía lưng hắn.
"Không có khả năng, lực lượng của bọn hắn vậy mà ai cũng kém ta bao nhiêu!? “
Mặt sẹo triệt để sợ hãi.
"Lý Trường, dựa vào nhiều người thì tính gì là anh hùng hảo hán! Có bản lĩnh thì ra solo a...! "
"Solo? Ha ha! Ngươi là kẻ đần ư? "
Lý Trường cười khoát tay áo: "Cùng tiến lên, đánh cho hắn tỉnh ngủ đi! “
"Tiến lên, đánh hắn! " Đầu trọc gầm nhẹ một tiếng.
"Cứu mạng a..."
Nhìn một mảnh đông nghịt, mặt sẹo khóc không ra nước mắt.
Đăng bởi | LynX1810 |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 41 |