Tống Thu Ngư
"Cái gì? Ngũ phẩm Bảo dược Huyết Linh quả? "
Lý Trường khó nén sự sợ hãi lẫn vui mừng.
Cái tên Huyết Linh quả hắn tất nhiên đã từng nghe nói qua, là Linh dược ngàn năm thành bảo, Huyết Linh quả vốn là Tam phẩm linh dược, trải qua ngàn năm sinh trưởng sẽ lột xác thành Bảo Dược, hiệu dụng cùng giá trị tăng lên không chỉ mười lần.
"Thật tốt quá, Huyết Nguyên Quả là tài liệu chính để luyện Tố Linh đan, có cái Bảo dược này không chỉ gia tăng tỉ lệ thành đan, iệu quả đan dược cũng tăng lên.
Lý Trường xoa xoa tay, vẻ mặt kích động chằm chằm vào trái cây kia, đúng thật là niềm vui ngoài ý muốn a....
"Có tất cả bốn quả Huyết Linh quả, các ngươi đã cứu mạn ta lại giúp ta sửa chữa Pháp Y, Tiêu Mị Nhi ta cũng không muốn nợ nhân tình, Bảo dược ta chỉ lấy một quả, còn lại thuộc về các ngươi! "
Tiêu Mị Nhi mặt lạnh nhìn Lý Trường, không đợi hắn nói chuyện, trực tiếp phi thân lên, hái một quả Huyết Linh quả.
"Không không không! Chính xác mà nói, ta cứu ngươi hai mạng, nếu như không có Khí Huyết Đan của ta giúp ngươi chữa thương, chỉ sợ ngươi còn không thể đi ra khỏi Đại Hoang Sơn! "
Lý Trường lắc lắc đầu, vẻ mặt tươi cười.
"Ngươi..." Hai mắt Tiêu Mị Nhi bốc hỏa trừng Lý Trường, nàng chưa bao giờ thấy người nào vô sỉ như thế.
"Cho ngươi..." Nàng vung ống tay áo lên, một đạo huyền quang từ trên mặt nhẫn bay ra.
"Đây là nhị phẩm Huyền Quang Pháp Y, xem như ta trả cho đan dược bùa ngươi, hiện tại hai chúng ta không ai nợ ai! ”
"Ai nha! Ta chỉ đùa một chút, ngươi khách khí như vậy làm gì! "
Lý Trường xin lỗi cười haha, vội vàng đem Pháp Y cất vào trong túi quần, nhị phẩm Pháp Y giá cũng phải tầm trăm linh thạch, nữ nhân này thật đúng là một cái tiểu phú bà a....
"Hừ! " Tiêu Mị Nhi trừng Lý Trường, thở phì phò mang theo kiếm xoay người rời đi.
"Ôi chao! Nữ thần cứ như vậy rời đi a...về sau gặp lại a..."
Lý Trường gào hai câu, làm cho Tiêu Mị Nhi đi càng nhanh hơn.
"Chậc chậc! Thập Niệm, ngươi nói ta xem ta có làm sai hay không! "
Nhìn bóng lưng Tiêu Mị Nhi, Lý Trường cảm khái.
"Ừ? " Thập Niệm cầm lấy Huyết Linh quả, vẻ mặt mộng bức.
"Ngươi không phát hiện a, trên tay nữ nhân kia thế nhưng là Nạp Giới a...! "
Nhìn Lý Trường, Thập Niệm trợn trắng mắt, đem Huyết Linh quả đưa tới.
"Thiếu gia, của ngươi! "
Lý Trường lấy hai khỏa Huyết Linh quả, đem một quả cuối cùng nhét vào tay Thập Niệm.
"Cái đồ chơi này là thứ tốt, ngươi ăn đi! "
Thập Niệm sững sờ, chợt lắc đầu: "Không được, Ngũ phẩm Bảo dược có thể ngộ nhưng không thể cầu, chính là vật báu vô giá, sao có thể lãng phí ở trên người của ta? "
"Thập Niệm, ta là có phải là thiếu gia của ngươi hay không? "
"Phải! " Thập Niệm sắc mặt cung kính.
"Vậy mệnh lệnh của thiếu gia có nghe hay không! "
"Nghe! "
"Vậy ăn nó cho ta! "
"Thiếu gia... Ta..." Nhìn cặp đòng tử thuần túy của Lý Trường, tay Thập Niệm có chút rung rung.
"Hắc hắc, còn có hai quả, quả này vừa vặn làm quà cho tiểu nha đầu kia! "
Đem Huyết Linh quả cất vào trong bách bảo nang, Lý Trường hướng phía Thập Niệm khoát tay áo: "Đi thôi! "
"Vâng! " Thập Niệm cẩn thận cất kỹ Huyết Linh quả, hai người rời khỏi Đại Hoang Sơn.
Đường trở về có vẻ dễ dàng hơn, ngẫu nhiên đụng phải mấy cái hoang thú cấp thấp đều bị Thập Niệm nhẹ nhõm giải quyết.
Sau khi hai người trở lại sơn môn liền tách ra. Lúc gần đi Lý Trường lại đút mấy bình Khí Huyết Tán cho Thập Niệm, lần nữa khiến tiểu tử cảm động khóc như mưa.
"Không nghĩ tới lần này lại lấy linh dược thuận lợi như vậy, chẳng lẽ cái này là đãi ngộ của nhân vật chính ư? "
Lý Trường ngậm cây cỏ trong miệng, cà lơ phất phơ đi đến khu Tạp Dịch.
"Tiểu Trường ca ca, ngươi có nhớ ta hay không! "
Nhưng vào lúc này, một tiếng cười nhẹ nhàng từ phía sau truyền đến. Nghe được thanh âm này, thân thể Lý Trường khẽ run lên.
Theo thanh âm kia nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử chắp tay sau lưng đứng ở dưới ánh trăng, cô gái này dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt đáng yêu, một đôi mắt trong veo như nước chớp chớp như thể nói chuyện, đang cười tủm tỉm nhìn Lý Trường.
"Tiểu Ngư Nhi, ngươi xuất quan rồi a...! "
Lý Trường nhếch miệng cười cười, nụ cười kia sạch sẽ mà thuần túy.
Tống Thu Ngư, thanh mai trúc mã cùng lớn lên với Lý Trường, cũng là người duy nhất vẫn xem mình là bằng hữu sau khi cha mẹ qua đời, cũng là người duy nhất ngoài Thập Niệm hắn không đề phòng.
"Tiểu Trường ca ca, lâu ngày không gặp, ngươi có đi trêu chọc đùa giỡn mấy tiểu tỷ tỷ khác hay không! "
Tống Thu Ngư vẻ mặt giảo hoạt nhìn chằm chằm vào Lý Trường, đi quanh người hắn hai vòng.
"Làm sao có thể, ta là chính nhân quân tử a! "
Lý Trường sờ sờ mũi.
"Hừ, ta mới không tin đâu! "
Tống Thu Ngư chóp mũi giật giật, dán trên người Lý Trường nhẹ nhàng hít hà, bĩu môi.
"Trên người của ngươi có mùi nữ nhân, thành thật khai báo, có phahir sau lưng ta ngươi đã làm chuyện xấu hổ gì không? ”
Lý Trường tranh thủ thời gian cười nói: "Ha ha, Tiểu Ngư Nhi, ngươi cũng biết, ta là người rất nhiệt tình. Lúc ta ở Đại Hoang Sơn thấy một sư muội gặp nguy hiểm, ta liền xuất thủ cứu giúp, chúng ta tuyệt đối thuần khiết ! "
"Thật sự? " Tống Thu Ngư mở to mắt, vẻ mặt hoài nghi.
"Thật hơn cả vàng! " Lý Trường nhếch miệng.
"Được rồi, tin ngươi một lần! "
Tiểu nha đầu kéo cánh tay Lý Trường lại, hào hứng bừng bừng cười nói: "Tiểu Trường ca ca, lần này ta bế quan đột phá Ngưng Huyết cửu trọng, ta xem về sau ai dám khi dễ ngươi! "
"Ha ha, Tiểu Ngư Nhi của ta là lợi hại nhất! "
Lý Trường cười xoa xoa đầu Tống Thu Ngư, trong nội tâm không thể không cảm khái tuệ phú của nha đầu này. Mười sáu tuổi đã đột phá đến Ngưng Huyết cửu trọng, không hổ là thiên chi kiêu tử.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Lý Trường đem chuyện thú vị trong thời gian gần đây nói cho Tống Thu Ngư, chọc cho tiểu nha đầu cười không ngừng được.
Mặt trăng tre trên trời khẽ trôi, thời gian cũng lưu chuyển.
Tống Thu Ngư có chút bất đắc dĩ nhìn Lý Trường.
"Tiểu Trường ca ca, ta phải đi về rồi, nếu không thì gia gia sẽ tức giận! "
"Ừ! Đi đi, trở về nghỉ ngơi sớm một chút! "
Lý Trường cười khoát tay áo.
Tống Thu Ngư là cháu gái Nhị trưởng lão, từ sau khi Lý gia suy sụp, mặc dù Nhị trưởng lão không có bỏ đá xuống giếng như người khác, nhưng thái độ đối với hắn cũng không tốt lắm.
"Ta đi ah..."
Tiểu nha đầu đi được hai bước, đột nhiên dừng bước quay đầu hô với Lý Trường: "Tiểu Trường ca ca, ngày mai nhất định phải tới tham gia tiệc sinh nhật của ta nha! "
"Yên tâm đi nha đầu. Cho dù ngươi không nói ta cũng sẽ đi, ngày mai sẽ cho ngươi cái kinh hỉ! "
Lý Trường hướng phía nàng phất phất tay.
"Ừ! " Tống Thu Ngư vui vẻ gật đầu, quay người chạy đi.
"Thật là một hài tử! " Nhìn cái bóng xinh đẹp dưới dưới ánh trăng, Lý Trường cười lắc đầu.
"Đừng nhìn nữa, đã đi rồi! "
Nghe được âm thanh phía sau lưng, Lý Trường tranh thủ thời gian quay đầu lại, chỉ thấy Triệu Phương đang nhìn mình.
"Triệu thúc! " Lý Trường cung kính cúi đầu.
"Thế nào, có lấy được linh dược không? "
"Đã lấy được rồi Triệu thúc phúc, tất cả nguyên liệu để luyện chế Tố Linh đan đã có đủ. ”
Lý Trường có chút hưng phấn cười nói.
"Tốt! "
Triệu Phương híp mắt, sâu kín cười nói: "Đem tài liệu giao cho ta, ta có thể giúp ngươi tìm một vị đan sư! "
Đăng bởi | LynX1810 |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 20 |