Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời đồn (1)

Phiên bản Dịch · 999 chữ

Chương 15: Lời đồn (1)

Tiểu Hà Tình không nhìn thấy cô gái vừa rời đi, chỉ thấy vẻ mặt đầy nghi hoặc của Lâm Chính Nhiên, liền nhẹ giọng hỏi: “Lâm Chính Nhiên, cậu đang nhìn gì thế?”

Lâm Chính Nhiên đáp hờ hững: “Không có gì cả.”

Tiểu Hà Tình càng thêm khó hiểu, nhưng chẳng thể lý giải được.

Lâm Chính Nhiên cũng chẳng rõ, mãi đến một buổi tự học, hắn cuối cùng mới hiểu ra nguyên nhân tạ sao.

Hôm đó, thầy giáo không có mặt trong lớp, học sinh thì người nói chuyện, kẻ ngủ gật, Lâm Chính Nhiên thuộc nhóm thứ hai.

Giang Tuyết Lị, Ủy viên Kỷ luật, thực sự không chịu nổi nữa, đứng dậy nói lớn: “Đừng ồn nữa! Đây là giờ tự học! Nếu các cậu còn ồn ào, tôi sẽ ghi hết tên lên bảng đấy!”

Cả lớp yên lặng trong chốc lát, nhưng chẳng bao lâu sau lại ồn ào trở lại, khiến Giang Tuyết Lị nghiến răng, siết chặt tay đầy tức giận.

Vị trí Ủy viên Kỷ luật trong trường vốn rất đặc biệt, vì lớp trưởng cũng phụ trách quản lý kỷ luật, nên nhiệm vụ của Ủy viên Kỷ luật trở nên chồng chéo lẫn nhau. Điều này khiến Giang Tuyết Lị trông có vẻ vô dụng và thường bị mọi người không ưa, như thể công việc này chỉ để làm bia hứng sự khó chịu vậy.

Cô bé bước lên bục giảng, theo thứ tự mà ghi “xoẹt xoẹt xoẹt” tên những người không tuân thủ kỷ luật lên bảng.

Nhưng khi đến tên Lâm Chính Nhiên, Giang Tuyết Lị lại ngẩn người một chút, rồi nhảy qua tên hắn.

Nhưng chuyện này lại bị một người mắt tinh phát hiện: “Giang Tuyết Lị, sao cậu không ghi tên Lâm Chính Nhiên vậy? Cậu ta cũng ngủ gật mà!”

Giang Tuyết Lị bối rối quay lại, lắp bắp: “Gì... gì chứ? Ai bảo tôi không ghi hả?! Tôi đang định ghi đây! Sao cậu gấp thế?!”

“Xạo! Trước đó cậu ghi theo thứ tự, nhưng đến cậu ta lại không ghi!”

Lâm Chính Nhiên nghe thấy, tò mò nhìn lên, Giang Tuyết Lị và hắn đối mắt nhau. Mặt cô đỏ lên, quay lại phía bảng: “Tôi ghi ngay đây!”

Nhưng nàng chỉ viết một chữ “Lâm” rồi dừng tay, sau đó xóa sạch cả loạt tên đã ghi trước đó.

Nàng đối mặt cả lớp, lớn tiếng: “Đừng làm ồn nữa! Đây là cơ hội cuối cùng, nếu các cậu còn tiếp tục, tôi sẽ thực sự ghi tên hết đấy!”

Nói xong, nàng bước xuống bục giảng, trở lại chỗ ngồi, rồi một lần nữa lúng túng liếc nhìn Lâm Chính Nhiên.

Trong lớp, một nam sinh nhìn cảnh tượng này, như hiểu ra chuyện gì liền la lên: “Ủy viên Kỷ luật à, có phải cậu thích Lâm Chính Nhiên không hả?”

 

“Hả?”

Giang Tuyết Lị hoàn toàn không ngờ có người dám nói như vậy. Nhưng chỉ cần có người khơi mào, cả lớp sẽ lập tức hùa theo như một lẽ tất nhiên.

Họ chẳng cần hiểu “thích” là gì, cũng không bận tâm ý nghĩa của nó, chỉ biết rằng đây là chuyện thú vị và mới lạ mà thôi.

“Wow! Hóa ra Ủy viên Kỷ luật thích Lâm Chính Nhiên! Thảo nào vừa nãy không viết tên cậu ấy lên bảng mà!”

“Hóa ra là vậy à!”

“Ở bên nhau đi! Ở bên nhau đi!”

“Gả cho cậu ây đi! Gả cho cậu ấy đi!”

Giang Tuyết Lị bị tiếng hò hét làm cho mặt đỏ tới tận tai, tay chân luống cuống không biết để đâu, chỉ biết nhắm chặt mắt, hét lên: “Các cậu đừng nói bậy nữa! Ai nói tôi thích Lâm Chính Nhiên vậy hả? Tôi chưa bao giờ nói thế! Các cậu mà còn tiếp tục, tôi sẽ mách thầy cô đấy!”

“Gả cho cậu ấy đi! Gả cho cậu ấy đi!” Lời phân bua của cô bị tiếng hô đồng thanh trong lớp hoàn toàn nhấn chìm.

Giang Tuyết Lị liếc nhìn Lâm Chính Nhiên, đành ngồi lại chỗ, úp mặt xuống bàn, nhắm mắt bịt tai, giả như chẳng nghe thấy gì.

Còn Lâm Chính Nhiên thì không để tâm lắm. Hắn hiểu rằng nếu định tranh cãi với những kẻ ngốc, thì chính mình cũng chẳng khác gì một kẻ ngốc cả.

Lũ trẻ bảy tuổi này biết được bao nhiêu chứ? Giải thích chỉ tổ làm chúng càng được nước lấn tới mà thôi.

Hắn chỉ tượng trưng làm ra một chút động tĩnh, vo một cục giấy lớn, ném thẳng vào người đầu tiên khơi mào, mặt không cảm xúc nói: “Cậu bị bệnh à?”

Lập tức, cả lớp im bặt. Ai cũng biết Giang Tuyết Lị chẳng làm được gì họ, nhưng nếu chọc giận Lâm Chính Nhiên, hắn thực sự sẽ lôi bạn ra ngoài để giải quyết bằng nắm đấm đấy.

Thêm vào đó, thành tích học tập của hắn rất tốt, thầy cô luôn có phần thiên vị hắn nữa.

Chẳng mấy chốc, giáo viên bước vào lớp, nghiêm khắc quở trách, khiến sự việc tạm lắng xuống: “Các em vừa rồi ồn ào chuyện gì vậy hả? Văn phòng của thầy hiệu trưởng ngay bên cạnh, các em không muốn học nữa đúng không?”

Tuy nhiên, sau giờ học, Giang Tuyết Lị lại chủ động tìm đến Lâm Chính Nhiên.

Trên đường về nhà, nhân lúc không có ai, nàng lén lút kéo hắn vào một góc khuất.

Lâm Chính Nhiên đầy vẻ khó hiểu.

“Lâm Chính Nhiên!” Giang Tuyết Lị ngập ngừng, khó xử: “Chuyện... chuyện trong lớp cậu đừng hiểu nhầm, tôi không hề thích cậu đâu. Tôi chỉ sợ cậu kể chuyện con chó vàng hôm đó với người khác, nên mới không viết tên cậu lên bảng thôi, cậu đừng hiểu sai đấy nhé!”

Bạn đang đọc Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên ( Bản Dịch ) của Lâm Ngoại Hữu Lâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi milo1231
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.