Lời đồn (2)
Chương 16: Lời đồn (2)
Cô nhìn thẳng vào hắn, giải thích tiếp: “Hơn nữa, hôm nay cậu ngủ trong lớp tôi cũng không ghi tên cậu, coi như tôi giúp cậu một lần. Như vậy chúng ta hòa nhau rồi. Chuyện hôm đó cậu tuyệt đối không được nói cho ai biết, nghe rõ chưa?”
Lâm Chính Nhiên đã đoán trước việc này hẳn phải có nguyên nhân, nhưng bị phát “thẻ người tốt” một cách vô lý như vậy vẫn khiến hắn cảm thấy thật kỳ quái: “Ồ, thì ra là thế. Gần đây cậu cứ tránh tôi cũng vì lý do này à?”
Không ngờ hắn nhìn ra được, Giang Tuyết Lị xấu hổ cắn môi, lắp bắp đáp: “Đúng... đúng vậy, tôi sợ nếu gặp cậu, cậu sẽ đem chuyện đó ra cười nhạo tôi trước mặt người khác. Dù sao bọn con trai các cậu đều như vậy, chỉ biết bắt nạt con gái thôi.”
Nói đến đây, nàng nghiêng đầu sang một bên, giọng nhỏ dần: “Tuy nhiên... tôi phát hiện hình như cậu không giống họ cho lắm...”
Lâm Chính Nhiên dở khóc dở cười: “Cậu còn chuyện gì khác nữa không?”
Đối phương không ngờ Lâm Chính Nhiên lại tỏ ra thờ ơ như vậy. Cô lắc lắc đầu, hai bím tóc ở eo đong đưa theo.
“Hết rồi, chỉ có chuyện này thôi.”
“Vậy cậu yên tâm, tôi không thích lan truyền chuyện của người khác. Sau này, nếu tôi ngủ trong lớp, cậu cứ ghi tên tôi lên bảng. Chúng ta coi như xong nợ, tôi đi đây.”
Nói rồi, hắn quay người, không thèm ngoảnh lại mà rời khỏi con hẻm. Giang Tuyết Lị đứng đó nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần, thầm thì tự nói: “Tên này mỗi ngày đều ra vẻ ngầu như thế không mệt sao chứ... Cứ làm như mình là người lớn vậy.”
Từ xa, Lâm Chính Nhiên bất ngờ ngoái đầu nhìn nàng chằm chằm. Giang Tuyết Lị lập tức giấu hai tay ra sau, quay mặt đi chỗ khác, giả vờ nhìn lên trời, huýt sáo làm như không có gì xảy ra.
Dù sau đó phần lớn mọi người dần quên đi chuyện này, nhưng vẫn có vài kẻ nghịch ngợm lôi nó ra làm đề tài chọc ghẹo.
Mỗi lần Giang Tuyết Lị làm nhiệm vụ quản lý kỷ luật.
Những nam sinh tinh quái lại trêu: “Ủy viên Kỷ luật ơi, đừng ghi tên tôi lên bảng nhé, tôi với Lâm Chính Nhiên là bạn thân đấy.”
Mỗi lần như thế, Giang Tuyết Lị đều tức đến nghiến răng, đỏ mặt phản bác: “Cậu với cậu ấy thân hay không thì liên quan gì đến tôi chứ?! Tôi nói rồi, tôi với cậu ấy không có quan hệ gì hết! Tôi sẽ viết tên cậu lên đầu tiên, để thầy cô phạt cậu trước!”
Câu chuyện vô lý ấy kéo dài tới tận năm thứ hai. Sang học kỳ hai của lớp hai, tin đồn vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống.
...
Khi mùa hè đến gần, kỳ thi cuối kỳ cũng sắp diễn ra.
Nhà trường nghe theo yêu cầu từ cấp trên, quyết định tổ chức một giải đấu thể thao trước kỳ thi.
Nói là để tạo động lực và chuẩn bị tinh thần cho kỳ thi trung học sau này.
Trường học ở thị trấn nhỏ này vốn là thế, mọi thứ đều bất chợt và ngẫu hứng như vậy đấy.
Lâm Chính Nhiên, với vai trò tiền phong của lớp 2A, đã giành chức vô địch trong cuộc thi thể thao. Nhờ hệ thống hỗ trợ, hắn vượt xa mọi đối thủ cùng trang lứa.
Trận đấu này, theo lời hệ thống, còn được xem như một cuộc chiến đỉnh cao, trực tiếp đưa hắn thăng lên một cấp bậc mới.
Cấp 20.
“Hôm nay ngài đã giành được ngôi vương trong đại hội võ lâm, học hỏi được nhiều tuyệt kỹ của các cao thủ khác. Danh tiếng của ngài giờ đây vang dội khắp giang hồ. Linh khí và tu vi đã đạt cấp 20, sắp mở khóa kỹ năng độc quyền mới. Lần tỷ võ này ngài nhận được: +1 sức mạnh, +3 mị lực, +2 thể lực.”
Lời bình của hệ thống phần nào phản ánh đúng thực tế.
Sau trận chiến này, danh tiếng của Lâm Chính Nhiên trong trường tiểu học tăng vọt.
Rất nhiều nữ sinh từ các lớp khác đều biết rằng, ở lớp 2A có một nam sinh không chỉ đẹp trai mà còn học giỏi, lại chơi thể thao cực kỳ xuất sắc!
Giang Tuyết Lị đứng ngoài sân, ngây người nhìn Lâm Chính Nhiên giành chức vô địch.
Bên cạnh, một nam sinh lại trêu cô: “Ủy viên Kỷ luật à, Lâm Chính Nhiên nhà cậu lợi hại thật đấy. Nhưng mà hình như các nữ sinh lớp khác đang để ý cậu ấy rất nhiều, cậu gặp nguy to rồi.”
Giang Tuyết Lị tức giận gắt: “Cậu còn nói bậy tôi sẽ xé miệng cậu ra! Tôi nói rồi, tôi với cậu ấy không có quan hệ gì hết! Không có gì hết!” Nhưng ánh mắt cô lại không tự chủ nhìn về phía Lâm Chính Nhiên đang nhận giải, đôi môi mím chặt.
“Người khác để ý cậu ta thì liên quan gì đến mình chứ, thật là phiền chết đi được...” Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy khí chất và sức sống của hắn, trong ánh mắt thoáng hiện chút cảm xúc kỳ lạ, giọng thì thào, ngày càng nhỏ dần: “Phiền chết đi được mà...”
...
Ở lớp 2B bên cạnh.
Hà Tình, một cô bé ngoan ngoãn, cũng đang ngồi trên khán đài.
Cô không cổ vũ cho đội lớp mình, mà lại lén lút cổ vũ cho Lâm Chính Nhiên.
Mỗi lần hắn thắng, cô đều cười rạng rỡ. Cô cảm thấy hắn thật sự rất tuyệt vời, từ trước đến nay luôn là người xuất sắc như vậy.
Đăng bởi | milo1231 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |